Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hẻm Cụt

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 28
Chương mới nhất: Chương 28
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Ở Việt Nam có 1 bộ luật khoan hồng cho những người phụ nữ mang bản án tử hình đc sống khi họ mang thai. Và nhờ vậy người đàn bà đc gọi là mẹ nó đc lãnh bản án chung thân với tội danh giết người khi đâm chết gã nhân tình cùng ả đàn bà ti tiện của lão trong cơn ghen ngụt cháy… Nó ra đời trong căn phòng giam nhỏ hẹp,có lẽ sự lạnh lẽo của chấn song sắt và ánh sáng heo hắt từ những ô vuông trên tường như phán rằng cuộc đời nó cũng tối tăm như chính mẹ nó… Tiếng khóc nó cất lên như điểm cho mẹ nó bản án tử hình về chính tội danh của bà… Bà ta đã ra đi vĩnh viễn khi sinh ra nó Nó đc đưa vào 1 trại trẻ mồ côi, các sơ ở đây đặt cho cái tên của mẹ nó như muốn nhắc rằng bà ta ra đi chưa để lại đc gì cho nó ngoài nét đẹp mỹ miều… Cũng phải,bà ta vốn là 1 cô gái quê mộc mạc nhưng vì cái nghèo vùi dập,bà đã phải bỏ xứ ra đi tìm 1 con đường sống…Chân ướt chân ráo ở chốn đất khách quê người này,bà trượt dài trên con đường tội lỗi khi bước chân vào cái nghề làm gái.

Danh sách chương Hẻm Cụt


Chương 1

1 Ở Việt Nam có 1 bộ luật khoan hồng cho những người phụ nữ mang bản án tử hình đc sống khi họ mang thai. Và nhờ vậy người đàn bà đc gọi là mẹ nó đc lãnh bản án chung thân với tội danh giết người khi đâm chết gã nhân tình cùng ả đàn bà ti tiện của lão trong cơn ghen ngụt cháy… Nó ra đời trong căn phòng giam nhỏ hẹp,có lẽ sự lạnh lẽo của chấn song sắt và ánh sáng heo hắt từ những ô vuông trên tường như phán rằng cuộc đời nó cũng tối tăm như chính mẹ nó… Tiếng khóc nó cất lên như điểm ẹ nó bản án tử hình về chính tội danh của bà… Bà ta đã ra đi vĩnh viễn khi sinh ra nóNó đc đưa vào 1 trại trẻ mồ côi, các sơ ở đây đặt cho cái tên của mẹ nó như muốn nhắc rằng bà ta ra đi chưa để lại đc gì cho nó ngoài nét đẹp mỹ miều… Cũng phải,bà ta vốn là 1 cô gái quê mộc mạc nhưng vì cái nghèo vùi dập,bà đã phải bỏ xứ ra đi tìm 1 con đường sống…Chân ướt chân ráo ở chốn đất khách quê người này,bà trượt dài trên con đường tội lỗi khi bước chân vào cái nghề làm gái.


Loading...

Chương 2

2 _Anh Trường Vũ…. sao…sao???. Con Mỹ Anh sợ hãi miệng lắp bắp. . Vũ đăm đăm nhìn cô ả…_Tôi đã nói gì với cô nhỉ?? Nếu còn giở cái thói đó ở trường thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi đây đúng ko?Mặt con Mỹ Anh lúc này tái mét,nhưng nhìn nó đứng sau Vũ thì nổi điên lên ko kìm lại đc _Anh!!! Sao anh lại bênh vực cho thứ con hoang đó.


Chương 3

3 Đêm đó nó khó ngủ,1 cảm giác ấm áp lan khắp người nó,mặc dù vẫn nhức nhói với vết thương,lần đầu tiên nó cảm thấy như vậy… Nó lim dim rồi chìm vào giấc ngủ và nó đã ko biết 1 điều rằng môi nó đang nở 1 nụ cười… 1 bông hoa hé nở lần đầu tiên suốt 15 năm qua…….


Chương 4

4 Nó lúc này cảm thấy khá hơn sau 1 giấc ngủ chập chờn,nó đc cô y tế cho giấy xin phép về sớm,nó lê bước về nhà mệt mỏi mà ko đợi Vũ đưa về. Vừ về đến nơi,nó đụng ngay Vĩnh Khanh,nó thoáng rùng mình,tên Khanh thấy vậy nhếch mép cười 1 cái_Em đem cho anh 3 ly cà phê lên phòng,anh có bạnNó gật đầu đi thẳng mà ko nhìn hắn 1 cái,sự sợ hãi và cảm giác buồn nôn kinh tởm vây lấy nó.


Chương 5

5 Còn nó,nó cứ ngồi đó,đã 4 ngày trôi qua,nó chỉ uống nước cầm hơi,người nó mệt mỏi,nó kiệt sức vì 4 ngày nay chưa ăn gì… Nó chỉ ngồi gục đó,chỉ thỉnh thoảng bước đến cái lu vỡ uống nước rồi lại ngồi gục xuống bờ tường…Đã 4 ngày trôi qua,thời gian giờ với nó như dừng lại,sau gần 2 ngày nó ngất đi khi chạy ra khỏi nhà họ Trung,nó như vứt lại sợi xích còng gum nó suốt 7 năm địa ngục,nó đã thoát,nhưng giờ nó sẽ ra sao?,phải đi về đâu?nó phải làm gì bây giờ?nó ngồi và ngồi đó để tìm câu trả lời,nhưng thời gian trả lời nó bằng khoảng ko vô định trong mắt nó…Gruuuuuu… gừ…gấu gâu…Gruuuuuuuu…Nó đưa mắt nhìn thì thấy 2 con chó đang cắn nhau giành khúc bánh mì ai đánh rơi,con mắt dại đi,nó vớ tay nhắt lấy khúc cây gần đó,đứng dậy đi như 1 cái xác vô hồn đến gần 2 con chó… Bốp… Bốp…ẳng… ẳng… lũ chó sợ hãi bỏ chạy… Nó nhặt khúc bánh mì lên đưa lên miệng,nó nuốt khan từng miếng,nó hành động như 1 người vô tri,tâm hồn và thể xác nó lúc này chỉ hành động cách vô thức như con thú,muốn sống ,chiến đấu để sống,bản năng con người ko cho phép nó chết 1 cách dễ dàng như vậy…Nó nuốt khúc bánh mì xong gục đầu xuống uống nước ở cái lu vỡ,nhìn nó bây giờ như 1 con thú hoang thật sự,nó bị mất đi bản năng làm người…Nó lại gục đầu ngồi tựa vào tường…Trời dần trở gió ngày 1 mạnh hơn,gió quạt vào nó,nhưng nó vẫn ngồi đó,dường như nó đã lạnh quá lâu rồi,nó quen với cái cảm giác lạnh lẽo rồi… Mưa bắt đầu tuôn,phất vào người nó ngày 1 lạnh thêm,trong khoảng ko dày đặc,1 giọt nước lăn dài từ khóe mắt nó hòa trộn vào mưa khi hình ảnh của Vũ lờ mờ hiện ra,những ngày bên Vũ chưa kịp làm trái tim nó ấm lên thì ông trời lại trêu đùa số phận nó,rồi 2,3,… giọt nước kéo nhau lăn dài trên má nó,ko biết có phải nước mưa chăng…Nước chảy dài trên mặt nó như cho nó biết rằng nó vẫn còn sống…_Này vào đây đi!!! Thật xui xẻo,,sao tự nhiên mưa ào ào thế này Sau tiếng nói là 1 tràng bước chân đạp lên sỏi gạch đỗ vụn chừng 5,6 người gì đó bước càng ngày càng gần chỗ nó.


Chương 6

6 Nắng hắt qua hàng cây chui tọt vào cửa sổ lay nó dậy,nhỏ choàng tỉnh. Một ngày thật đẹp. . . Nó đã ở nhà Hùng đc 1 tuần rồi,giờ trông nó có vẻ khỏe ra nhiều,có thể đi lại và làm 1 số việc vặt…_Em dậy rồi à? Đến đây ăn sáng đi emNó gật đầu rồi đến bàn ngồi ăn.


Chương 7

7 Trên đường đi,Hùng và nó ghé vào 1 tiệm hoa…Ôm bó hoa vào lòng,nó siết chặt tay Hùng bước dần vào con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang…Theo đúng hướng dẫn mà sơ nó đưa cho,nó và Hùng dừng chân ở 1 ngôi mộ ốp gạch màu đen nằm lẻ loi trên 1 khu đất trống,cây cỏ gần như che lấp hết mộ,rong rêu phủ lên tấm bia nhưng vẫn ko che lấp đc vẻ đẹp của và trang trọng của ngôi mộ,cũng phải,dù gì mẹ nó cũng là vợ hờ của 1 đại gia mà,có gì thì cũng có ít chút lo trước 1 ít phòng ngày như hôm nay,1 khoảng đất và ngôi mộ khang trang cũng ko quá nhìu cho cuộc đời mẹ nó…Nó đứng lặng nhìn ngôi mộ,lòng se sắc lại,người phụ nữ trên tấm bia nhìn nó cười,đôi mắt cũng lạnh như nó,thì ra nó thừa hưởng quá nhìu từ bà,đôi mắt sắt buốt và gương mặt lạnh lùng với trái tim lạnh lẽo,băng giá…Nhưng ít ra,mẹ nó cũng đã yêu,đã cháy bỏng và cuồng nhiệt với tình yêu và lặng lẽ với trái tim tan vỡ… Nó ko oán,ko trách mẹ, nó yêu mẹ… Những giọt nước mắt ấm áp kéo nhao tuôn dài… Nó ko nói gì,dường như mẹ và nó nhìn nhau,chỉ cần qua ánh mắt cả 2 đã nói hết tất cả…tất cảHùng gạt nhổ cỏ cây quanh mộ,quét dọn tươm tất ngôi mộ,anh khẽ đến gần đặt bó hoa xuống trước bia,nắm nhẹ lấy tay nó cười trìu mến,anh chàng cúi đầu chào mẹ nó lễ phép_Chào cô,cháu là bạn Mai Trinh,con gái của cô,hôm nay chúng cháu đến thăm cô – Nói đoạn anh quay sang nhìn nó mỉm cười.


Chương 8

8 Nó khẽ gật đầu,niềm hạnh phúc ko còn ngăn đc nữa,Hùng siết chặt nó hơn cũng nắm tay anh chặt hơn…Hùng đặt 1 nụ hôn lên cổ nó,người nó nóng ran lên,giật mình quay người lại nhìn anh,ánh mắt chạm vào nhau khiến nhỏ và anh như hút lại,anh đặt 1 nụ hôn lên môi nó,1 nụ hôn rát bỏng,nó đón nhận có chút e dè,nhưng lồng ngực nó trào dâng nỗi xúc cảm nào đó,nó nồng nhiệt đón nhận,cổ họng khô ran,lí trí như bay bổng đi đâu,Hùng cứ đưa nó vào cảm giác ngọt ngào của nụ hôn…Bỗng…Anh đẩy nó ra,anh quay mặt đi,che giấu sự thẹn thùng và nỗi sợ hãi nào đó_Anh sao vậy? Dư âm vị ngọt ngào vẫn còn trên đôi môi nó,hành động của Hùng làm nó có chút ngượng ngượng,nhưng thoáng chút tiên tiếc.


Chương 9

9 Nó ngồi trong xe,bất giác nghe ai gọi tên,nó nghĩ nó nghe lầm hay tưởng tượng… Nhưng trái tim nó run lên bồi hồi,nó cảm thấy giọng nói đó quen lắm,quen lắm… _Em sao vậy? em mệt à? Nhìn em xanh quá? – Hùng bỗng thấy nó nhợt nhạt,lo lắng hỏi_Em.


Chương 10

10 Hùng dìu nó lên giường nghỉ,anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc nó, rồi lặng lẽ đi ra. Anh vừa bước xuống nhà thì bắt gặp Loan đang ngồi trên chiếc bàn làm việc… Thấy anh,cô ả chạy đến ôm choàng cổ anh,điệu bộ lẳng lơ như 1 ả phục vụ quán rượu… Hùng gở tay tay cô ả ra ko nói gì,quay lưng bước đi.


Chương 11

11 Rầm… Sau cái va chạm…nó lảo đảo té nhào,phải mất 3 phút sau nó mới hoàn hồn…Một chàng thanh niên trạc tuổi Hùng,khuôn mặt cũng khôi ngô ko kém,anh đang cuống quýt đỡ nó dậy,miệng ko ngớt xin lỗi…Hùng vừa bước ra thấy vậy chạy vội đến chỗ nó_Em ko sao chứ? – Hùng lo lắng hỏi_Dạ!! ko sao? – Nó khẽ gật đầu_Thành thật xin lỗi,tôi vô ý quá… Ủa? Hùng, cậu quen cô gái này à? – Chàng thanh niên nọ xin lỗi nó,nhìn Hùng ngạc nhiên_Hừ!! tưởng ai.


Chương 12

12 Khóe mi nặng trĩu,nhưng nó vẫn cố mở ra,đôi mắt nó vừa mở thì nước mắt lại xô nhau tuôn trào_Kìa!! Cô tỉnh rồi à?Bất giác nghe tiếng ai đó…Nó cố trở mình xoay qua nhìn chủ nhân của cái chất giọng ngòn ngọt đó…Một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú,đôi mày lá liễu,đôi môi căng mọng,dáng dấp chuẩn ko cần chỉnh,chiếc áo 3 lổ và váy jeans ngắn càng tôn thêm dáng và nước da trắng ngần của cô_Tôi…tôi đang ở đâu? – Nó ngèn ngẹn cố trấn an mình hỏi cô gái_Tôi thấy cô ngất phía sau quán nên đưa cô về đây.


Chương 13

13 Nó đã ở nhà Tuyết cả tuần rồi,ngày có Tuyết ở nhà thì 2 chị em huyên thuyên suốt cho quên đời,chiều Tuyết đi làm thì bỏ lại nó với nỗi buồn. Căn nhà ọp ẹp mà sao đối với nó lại trống trãi và rộng lớn thế nhỉ?.


Chương 14

14 Nó và Tuyết ngồi trong phòng thay đồ,thoáng vẻ mặt Tuyết đã bình tĩnh hơn,nhưng người đôi lúc vẫn run nhẹ từng cơn…_Chị,chị ko sao chứ? – Nó lo lắng nhìn chị hỏi_Em thật là,vừa đến đã gây họa rồi,Em có biết vừa nãy đánh ai ko?.


Chương 15

15 _Trinh…Hôm nay em phục vụ khách trên kia nhé – Gã béo mama vừa nói vừa chỉ tay lên phía phòng Vip. Bây giờ nó mới để ý rằng đó ko phải là 1 bức tường kiếng to lớn,mà là 1 căn phòng cực sang,ghế sopha và bàn kiếng dài,dàn loa,âm li chất lượng đến từng li,phòng ốp kính từ trong nhìn ra đc mà từ ngoài nhìn zô chả thấy gì nên nó tưởng là tường ốp kiếng kiểu là bình thường…Nó vừa bước vào thì thấy Tuyết và 3 chị khác đang kè 4 ông sồn sồn trông rất có máu mặt,và nó sững lại khi chiếu ánh mắt đến người thứ 5…Hắn…Duy lão đại…Mắt nó hoắc xuống lạnh ngắt…Hắn ngồi với 1 khí thái phong lưu,nhìn chằm chằm vào nó,hắn cười,1 nụ cười chết người,nhưng có vẻ ko làm nó xao động mà chỉ làm nó thêm gai…_Kìa!! Sao còn đứng đó,đến đây đi em – Tuyết vẫy nó đến gầnNó đến gần nhưng ngồi ở 1 góc ghế sopha cách hắn 1 sải tay,nâng ly rượu nhấp nháp,mắt lạnh lẽo hướng vào khoảng ko trung vô định,lại cái dáng vẻ quyến rũ đó,khiến người khác nhìn vào ko khỏi suýt xoa ham muốn có đc con búp bê lạnh lùng đó…Hắn ngồi ngắm nó ko rời mắt…_Nhìn đủ chưa? – Nó nói lạnh băng khiến hắn và những gã kia giật mìnhHắn ko nói ko rằng dùng đôi tay mạnh mẽ kéo nó về phía hắn,nó bị kéo đột ngột mất thế ngã nhào vào lòng hắn,phải mất mất giây nó mới chấn tỉnh,nó toan đưa tay tặng hắn ta 1 bạt tai thì bị hắn nắm lại…Tuyết cũng choáng giật mình mấy giây thoảng thốt_Trinh…!!! – Tuyết kêu tên nó rồi khẽ lắc đầu ra hiệuNó chợt nhớ ra…bây giờ nó là ai?nó đang làm gì?đây là công việc của nó mà… Nó nhếch miệng cười chua xót buôn buốt…Nhưng…sao… Hắn vẫn còn chưa chịu buông tay nó… Nó trừng mắt dùng hết sức rụt tay lại nhưng bất lực…Bỗng… hắn hôn nhẹ lên tay nó rồi buông ra khiến nó sững sờ…nhưng rồi cũng mau chóng quay lại cái dáng vẻ của 1 bà hoàng băng giá lúc nãy…Nãy giờ,cái tên có cái bụng phệ và gương mặt núc thịt ko thua gã mama cứ nhìn sồng sộc vào nó với ánh mắt thèm thuồng và gương mặt nham nhở khiến nó buồn nôn và khó chịu,mặc dù nó biết đó chỉ là 1 điều bình thường mà nó đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý khi quyết định bước vào con đường này…Cảnh tượng ấy hình như đã ko qua mắt đc 1 người…Hắn hất 1 ánh mắt như lưỡi dao bén ngót vào gã khiến gã biến sắc,mồ hôi túa ra nhễ nhại mặc dù căn phòng này khá lạnh do máy điều hòa,nhìn hắn như trúng phải gió độc vậy…Nó đứng dậy toan bỏ đi thì bị 1 bàn tay rắn chắc nắm lại,khuôn mặt hắn vẫn ko 1 chút biểu cảm,bằng hành động nhỏ,hắn liếc mắt về phía đàn em hất mặt nhẹ 1 cái,trong vòng 3 phút căn phòng chỉ còn hắn với nó…_Buông ra!!! – Nó lạnh tanh ra lệnhHắn nhếch mép cười rồi kéo mạnh nó,nó loạng choạng ngã vào người hắn,lúc này nhỏ ngồi trên đùi hắn,đôi tay rắn chắc,ôm nó gọn lõn trong lòng…Nó ko nói gì,cũng ko phản kháng nữa,đôi mắt đã lạnh nay càng lạnh hơn,nó ngồi và nhìn thật xa xăm…Mẹ nó đã làm gì khi đi con đường này nhỉ? Nhưng có lẽ là thế này đây…Nó nghĩ miên man thoáng vẻ buồn… Cái lạnh pha nét buồn thật đẹp.


Chương 16

16 Hắn kéo nó bước khỏi căn phòng,lôi nó đi ko thương tiếc…Hắn lôi nó ra khỏi bar thì buông tay nó…1 chiếc Maybach 62 Zeppelin màu đen láng cóng đang đỗ trước mặt nó…Hắn mở cửa xe ra lệnh cho nó_Lên xe !!!Nó đang xuýt xao cái cổ tay đau nhói thì ngước lên nhìn hắn ngạc nhiên,nhưng 1 giây sau khi lấy lại bình tĩnh,nó cắp con mắt hoắc lại,ném cho tên kia 1 cái nhìn sắc như dao cạo…_Ko!!! – Nó đáp gọn hơ rồi quay lưng đi vào trongHắn nhíu mày 1 cái nhưng nhanh chóng giãn ra,hắn nhếch cười ranh ma đầy thú vị…Nó vừa quay lưng thì bỗng nó thấy mình bị…nhấc bỗng lên…Hắn đặt nó vào xe ko hề “Thương hoa tiếc ngọc”…Hắn trừng mắt…1 cái nhìn đáng sợ khiến nó khẽ run,lạnh toát sống lưng…khuôn mặt lạnh tanh sắc lên như muốn giết người…_Ngồi yên – Hắn gằn 1 tiếng rất nhỏ nhưng đủ làm người nghe phải run lên cầm cập….


Chương 17

17 Một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nó từ phía trên…nhìn nó…lạnh lẽo…xót xa…Hắn bước đến gần nó,nhìn nó,nhìn thật kĩ rồi bế nó lên…Hắn đặt nó nằm xuống chiếc ghế sofa trong phòng Vip…nơi mà hắn mỗi ngày vẫn đứng nhìn ngắm nó mỗi ngày…Hắn nhẹ lau đi giọt nước mắt còn vương trên má nó bằng đôi bàn tay đã nhuốm máu do giết chóc đẫm màu giang hồ…Đôi môi đỏ mộng nhấp nháy gì đó khiến cho hắn bị cuốn vào ma lực.


Chương 18

18 _V…ũ…Vũ… - Nó lắp bắp,người nó cứng đơ người_Trinh…Trinh…phải em ko? Vũ cũng run giọng,anh ko tin vào mắt mình nữa…Người con gái đã ra đi và theo trái tim anh…Người đã bóp nát nó trong vô vọng…tất cả…tất cả…đến khi anh đã tuyệt vọng…thì…Người con gái đó lại xuất hiện trước mặt anh.


Chương 19

19 Vũ kéo nó chạy khỏi bar,nó chỉ như kẻ vô hồn bước theo anh,sau khi anh kéo tuột nó đc lên xe,nó cúi mặt ko nói gì…Vũ cũng chỉ lặng đi nhìn nó… Anh đưa nó về nhà anh…1 ngôi biệt thự tráng lệ đc sơn màu trắng,1 sân vườn với những cây cảnh đc khéo léo cắt tỉa…Anh dắt nó vào trong,bên trong hoành tráng ko thua gì vẻ ngoài của nó,những người phục vụ cúi đầu chào anh cung kính…Anh dẫn nó lên 1 căn phòng…_Em ở phòng này nhé…Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm …À!!Anh quên mất,em mặc tạm đồ của anh nhé,anh thật là… – Vũ dịu dàng nói,tay gãi đầu e ngạiNó chỉ gật đầu rồi bước về phía phòng tắm… Hơn 1 tiếng vẫn chưa thấy nó xuống…Vũ lo lắng bước lên phòng nó…anh gõ cửa nhưng ko thấy nó trả lời…nỗi bất an thôi thúc anh bước vào…Anh thấy nó ngồi bất động trên giường,người nó ướt sũng,nó mặc chiếc áo của anh nhìn như chiếc áo váy,nôm đến quyến rũ…Anh đỏ mặt quay đi,nhưng vẫn bước đến gần nó,tóc che hết khuôn mặt nó,nhưng ko đủ che đi nỗi niềm của nó…nó run.


Chương 20

20 Nó và Vũ ngạc nhiên khôn siết…Tại sao ba mẹ Vũ lại biết tên nó?thái độ của họ có gì đó lạ lắm…Bà Khang run rẩy đứng dậy nhìn nó…_Cô là. . là…Mai Trinh… - Bà nuốt từng câu hỏi nó như thều thào,tay vịn lấy Vũ để đứng vững hơn…_Vâng,cháu tên là Mai Trinh… - Nó ngạc nhiên ôn tồn lễ phép trả lời_Ko…ko phải,ko phải…ko thể nào… - Ông Khang tay ôm lấy đầu,mắt hoang dại,mặt vẫn tái xanh,ông lắp bắp lắc đầu liên tục_Ba,mẹ…có chuyện gì vậy? – Vũ lo lắng nhìn thái độ kì lạ của ba mẹ mình hỏiÔng Khang bật dậy ghì lấy vai nó nhìn thật sâu,người ông run giật lên…_Ko…ko thể…Mai Trinh…cô ấy đã chết rồi…ko thể nào…_Chết…ý bác nói…Mai Trinh… mẹ cháu ư? – Nó giật mình với hành động và câu hỏi của ông Khang_Mẹ…mẹ ư? – Bà Khang nhìn nó hỏi lại_Vâng…mẹ cháu cũng tên Mai Trinh…Cháu đc đặt tên của mẹ để luôn nhớ về người mẹ quá cố - Nó sầm mặt xuống khi nhắc đến mẹ_Mẹ cô…Hà.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Tui Yêu Bà, Ngốc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15




Ngồi khóc trên cây

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 14



Lùn À ! Cố Uống Sữa Đi Nhé

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Chạm Mặt Sở Khanh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 69


Cô Nhóc Đáng Yêu Và Tfboys

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29


Student's love

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 13


Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 101