Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 6

Chương trước: Quyển 1 - Chương 5



Tôi tới quán café đúng hẹn. Bước vào, vừa đảo mắt tìm thì đã thấy anh ngồi ở một góc cạnh ngay cửa sổ rồi.

- Chào anh!

- Chào bạn, về nhà cái là nhìn tươi hẳn. Bạn uống sữa tươi hay nước cam?

- Cho em sữa tươi đi.

Vẫn như cũ, một ly sữa tươi, một ly café đen.

- Nhưng má bên trái vẫn bị hơi đỏ.

- Mẹ đánh em.

- Vì sao?

- Mẹ ghét em.

- Tôi luôn thắc mắc là với đứa con gái tuổi ăn tuổi lớn, nhỏ xíu như bạn mà đánh mạnh như vậy, mẹ bạn không đau lòng à? Tôi nhìn thấy còn xót ruột nữa đó.

- Tại mặt em hơi trắng nên thấy chứ không thì không thấy đâu. Mẹ đánh cũng mạnh, nhưng chắc do mẹ giận quá. Em cũng buồn lắm, nhưng mà thôi, em hứa với lòng không làm mẹ giận nữa. Là do em hư quá nên mới như vậy, là tại em mà.

- Lạ thật!

- Anh rãnh thì kể em nghe câu chuyện nào đó mà để em thấy em vẫn còn may mắn hơn đi!

- Ừ, để tôi kể bạn nghe một câu chuyện.

- Thú vị không?

- Không biết, nhưng mà đó là chuyện có thật, của tôi. Nhưng trước hết tôi phải nói với bạn một chuyện.

- Dạ?

- Thực ra tôi sinh năm 78, không phải 82.

- À, hèn gì, em thấy anh lớn hơn em nhiều mà, em hay nghĩ sao anh lớn hơn em có hai tuổi mà sao nhìn già quá vậy?

- Ha ha, bạn không hỏi vì sao tôi nói xạo à?

- Vì sao anh nói xạo?

- Ha ha ha ha, vì tôi sợ bạn biết tuổi thật sẽ không thích nói chuyện hay làm bạn với tôi.

- Trời, có gì đâu.

- Ừ, giờ kể chuyện nha.

Rồi anh kể cho tôi nghe một câu chuyện. Chuyện có ba người trong đó có anh, một người bạn thân tên Phúc và một cô gái tên Yến. Thái và Phúc là hai thằng bạn thân chơi từ tiểu học, lên cuối cấp 2 cùng thích một cô bạn gái là Yến. Gia cảnh cả ba người đều cân đối như nhau, hai thằng bạn thân cá cược với nhau cùng theo đuổi cô tiểu thư xinh đẹp thông minh. Nếu người nào thắng phải cưới bằng được Yến, và sẽ phải cho người kia hôn cô dâu một cái trong đám cưới. Cuối cùng cô gái chọn Thái, Phúc cũng không vì vậy mà buồn hay chia rẽ tình bạn. Yến và Thái lên kế hoạch đi du học. Mặc dù mẹ Thái định cư ở Canada nhưng Yến nhất định du học ở Mỹ. Thái cũng chiều lòng người yêu. Họ cũng đã ngủ với nhau. Họ hẹn ước học xong sẽ về Việt Nam làm đám cưới và kinh doanh. Nhưng bi kịch xảy ra trong ngày đôi tình nhân lên đường đi du học, sau cuộc tiệc chia tay trên đường về, Phúc bị tai nạn giao thông và qua đời.

- Trời, tội nghiệp bạn anh quá, rồi sao?

- Vì nó qua đời ngay ngày chúng tôi bay nên phải qua đến nơi mới hay tin.

- Chắc anh buồn lắm?

- Tôi mất ngủ cả tuần, còn Yến thì khóc suốt. Mọi chuyện cứ thế trôi qua bốn năm êm đềm.

Anh kể tiếp. Sau bốn năm, Yến bắt đầu có những thay đổi, chị ấy không thích sự quan tâm che chở quá mức, là mẫu phụ nữ hiện đại, độc lập và tự chủ. Yến yêu cầu Thái không can thiệp quá sâu và đời tư, rồi mọi việc tự quyết định hết. Ngược lại, Yến cũng không hề can thiệp mọi chuyện của Thái. Đơn giản, họ hẹn hò, picnic, xem phim và ngủ với nhau. Yến không ở chung với Thái vì lí do công việc, sau đó không bao lâu họ chia tay. Yến có người yêu mới là anh chàng người Nhật cũng hiện đại không kém cô, họ thích những điều kỳ quặc, mạo hiểm và thử đến các chất kích thích để tạo sự hưng phấn. Rồi học xong, Thái về Việt Nam, Yến ở lại. Lần gặp cuối cùng, Yến nói với Thái rằng đã cho nhiều cơ hội nhưng Thái không thay đổi, vẫn cứ chung thủy quá mức, cẩn thận quá mức và không hiểu hết Yến muốn gì.

- Rồi anh về đây ở luôn hả?

- Ừ.

- Mẹ anh thì sao?

- Tại vì bạn tò mò nên mới kể đó nha. Sợi dây tò mò chưa bị đứt, hên quá!

Mắt anh vui lắm, kiểu như được tâm sự với bạn thân những nỗi niềm, anh còn có vẻ thích thú khi tôi hỏi về anh.

- Ba mẹ tôi chia tay từ năm tôi học lớp 7. Ba về Khánh Hòa lấy vợ, vì cậu và ngoại định cư ở Cannada từ lâu nên mẹ cũng qua đó và lấy chồng.

- Ban đầu, lúc ba mẹ chia tay, anh ở với ai?

- Với ba, ở Sài Gòn. Nhưng sau đó ba lấy vợ và về Khánh Hòa, tôi vẫn quyết định ở lại Sài Gòn học và sau đó đi du học.

- Ba anh làm nghề gì?

- Gia đình nội mua bán thủy hải sản, mẹ thì mở quán ăn Việt ở Canada.

- Nhà chung cư đó là của anh à?

- Ừ, nhà đó ba tôi mua, còn mẹ thì mở một tài khoản để sau này tôi tiện việc kinh doanh và lập gia đình.

- Hiện anh làm gì?

- Giáo viên Anh Ngữ trong trường quốc tế. Dạy từ hai đến năm giờ chiều, khu vực quận 6, nên hay ghé quán đó uống café rồi mới gặp bạn.

- Em thấy chuyện cũng buồn, nhưng em không hiểu hết là anh buồn tới mức nào.

- Bạn chưa thích ai à?

- Có chứ. - Tôi hơi đỏ mặt khi bị hỏi như vậy.

- Ừ, vậy có hẹn hò chưa?

- Hẹn hò gì, người đó lại thích người khác!

- Buồn không?

- Buồn chứ!

- Ừ, nhân cái buồn đó thêm một triệu lần, một tỷ lần thì sẽ ra được nỗi buồn của người thương một người 5, 6 năm, rồi bị đá mà.

- ….

- Hôm nào sinh nhật bạn?

- Dạ 22/1.

- Gần rồi mà.

- …

- 18 tuổi, phải hiểu chuyện hơn, đừng tự tìm một con đường hay một biện pháp nào đó chỉ để chọc điên người khác mà bản thân mình cũng đau.

- Em tự làm đau mình để gây sự chú ý thì sao?

- Ý bạn là như kiểu mẹ bạn la bạn rồi bạn bỏ đi như vừa rồi hả?

- Ừ.

- Nhưng đâu có kết quả gì đâu, thấy không, có vui không? Có được mẹ thương hơn không? Mà bạn tiểu thư thật, lớn rồi mà còn bám mẹ, bám bà ngoại quá chừng.

- … À, mà anh có em không?

- Ba có hai đứa, mẹ có một đứa.

- Anh có thương em của anh không?

- Có chứ, có đi đâu đều mua quà cho tụi nó.

- Vậy sao không ở với ba hay mẹ đi?

- Quen rồi, khó giải thích lắm.

- Anh giúp em vì anh thấy em như em của anh phải không?

- Không phải, tôi nghĩ, nếu là người khác người ta cũng giúp bạn.

- Sao anh biết?

- Nhìn bạn kìa, nhỏ xíu xiu thôi, khi một người con trai đứng với bạn chắc họ sẽ muốn bảo vệ bạn.

- Anh cũng vậy à?

- Ừ.

- Vậy có phải anh thích em không?

- …

- Nếu anh thích em có phải là tình yêu sét đánh không?

- Tình yêu sét đánh là vừa gặp thích liền, lần đầu, lần thứ hai, lần thứ ba gặp tôi vẫn chưa thấy thích. Tôi tò mò về bạn thì đúng hơn.

- Vậy mà có lúc em nghĩ là anh thích em mới ghê! À, vậy chắc là thương hại?

- Không phải thương hại đâu. Tôi nói rồi, nếu người khác họ vẫn giúp mà!

- Ừ, anh là người lớn, từng trải nữa, chắc anh nói đúng.

- Trong tình yêu không có đúng sai, hay là ai khôn ai dại đâu, yêu nhiều hay yêu ít, cái cốt lõi là con người ta yêu thương nhau thật hay không mà thôi. Khi bạn thương một người thật sự thì bạn sẽ làm tất cả, hy sinh vì người đó vô điều kiện, kể cả người đó ra sao và thiên hạ có nói gì về bạn đi nữa, như vậy mới là tình yêu.

- Chắc em phải tranh thủ yêu một lần cho biết với người ta, nghe anh giảng thấy thích ghê!

- Thôi cũng trễ rồi, về nha không bạn lại bị la.

- Dạ.

Trên đường về nhà, mang trong đầu những khái niệm lạ lẫm về tình yêu, nhưng nghe nói tình yêu thì không định nghĩa được mà. Nếu nói như anh thì rõ ràng mẹ tôi đang yêu rồi, tôi nên thông cảm cho mẹ, để mẹ được yêu trọn vẹn.

Chiều tối hôm đó, cơm nước xong, tôi nằm trên giường chung với ngoại, kể cho ngoại nghe trong thời gian tôi bỏ đi, có một người lạ tốt bụng đã giúp đỡ mình như thế nào. Ngoại cũng tò mò lắm, vuốt vuốt tóc tôi lâu lâu, còn hôn tôi nữa. Ngoại cũng kể chuyện ngoại ngày xưa, khi đám cưới mới biết mặt ông ngoại, vậy mà cũng yêu thương nhau dữ lắm.

- Nhưng ngoại có tin con không?

- Có chứ, ngoại tin, cục cưng nói gì ngoại cũng tin.

- Vậy ngoại cho con tiền trả cho anh ấy nha.

- Ừ, bao nhiêu ngoại cho. Hay kêu nó qua nhà chơi đi, ngoại hỏi chuyện, ngoại cám ơn vì đã giúp cháu cưng của ngoại.

- Thôi ngoại ơi, kỳ lắm. Để con hỏi anh ấy coi bao nhiêu rồi trả thôi.

- Con nhỏ này, biết mắc cỡ nữa sao? Thích người ta sao?

- Không, con thích Kiên mà. (Kiên là cậu bạn học tôi đã đơn phương từ lớp 10.)

- À, cái thằng lớp trưởng biết đàn guitar mà con kể tối ngày chứ gì?

- Mà ngoại ơi, chuyện của mẹ, ngoại đừng la mẹ nữa, tội nghiệp mẹ lắm. Con thương mẹ, con chỉ ghét ông Cường thôi.

- Sao mà kệ, thằng đó là thằng đào mỏ, không khéo có ngày mẹ con sang luôn cái cửa hàng cho nó ấy chứ.

- Nhưng mà mẹ con thương ổng thiệt, ngoại đừng cấm, tội mẹ con.

- Biết là mẹ con thương, nhưng thương người không tốt. Nếu mình không biết thì không sao, mình biết rồi mình phải cản chứ, như vậy mới là người thân trong gia đình.

- Nếu con thích một người mà ngoại thấy không tốt ngoại cũng cản hả?

- Ừ.

- Nhưng nếu con cương quyết thì sao?

- Thì ngoại sẽ cho con làm theo ý con.

- Nhưng lỡ con bị người kia dụ thì sao?

- Thì con chịu! Lúc đầu ngoại cản con không được rồi.

- Vậy sao với mẹ ngoại không để yên theo ý mẹ đi.

- Vì mẹ con bị dụ hai lần rồi, còn con thì chưa. Khi bị dụ một lần sẽ có kinh nghiệm, không hiểu sao mười mấy năm qua mẹ con không có biết gì hết. Ngoại thương nên mới cản.

- Chắc mẹ con cũng khó xử lắm đó.

- Là đàn bà con gái đã khổ rồi, mẹ con đã khổ, ngoại chỉ mong cho con sau này gặp người thương con đàng hoàng. Được thấy con cưới chồng rồi ngoại mới chết được.

- Vậy con không lấy chồng luôn, ngoại bất tử luôn, he he.

Ngoại cười hiền, tay cầm cái quạt giấy quạt quạt cho tôi.

Mặc dù rất thương và suy nghĩ cho mẹ nhưng không hiểu sao khi gặp mẹ tôi lại im lặng nhìn, không nói gì. Mẹ cũng vậy, chỉ nhìn tôi và bỏ đi. Tôi cũng không biết tại sao mẹ con chúng tôi lại cứ nặng nề mãi thế này, cứ như giữa tôi và mẹ có một lớp màng ngăn không bao giờ chọc thủng được vậy.

- Em thiếu anh hết tất cả là bao nhiêu vậy?

- ?

- Ngoại em cho em tiền trả anh.

- Tính sau đi, mai tôi đi Khánh Hoà rồi?

- Anh nhớ nhà, nhớ ba anh à?

- Ừ, với lại nhà có đám, chắc phải mùng 2 tôi mới về lại Sài Gòn.

- Ừ, anh đi vui vẻ nha.

- Tôi sẽ có quà cho bạn.

- Thôi, em bị dị ứng hải sản, đừng mua gì hết!

- Ai nói đi biển là phải mua hải sản, bạn đúng là…

- Em là cái gì?

- Không có gì. Bạn ngủ đi. Ăn Tết vui nhé! Hẹn qua mùng 2 hay mùng 3 gặp.

Tôi không trả lời vì bận nói chuyện điện thoại với con Tiên, nó rủ đi Suối Tiên với nhà nó, nhưng cứ ngại ngại mẹ nó nên chưa trả lời được.

- À mà nhớ ngoan, đừng cãi mẹ để bị đòn nha, nhìn xót lắm.

- Dạ, cảm ơn thầy, học sinh đi ngủ đây.

- Ừ, ngoan.

***

Vậy là Tết cũng đến, mẹ miễn cưỡng vui vẻ, ăn uống và tiếp đãi khách khứa họ hàng, nhưng cũng không quên ông bồ trẻ. Tôi được rất nhiêu bao lì xì. Tôi thích ăn củ kiệu, thịt kho tàu, rồi đủ thứ bánh mứt, nói chung Tết nhất đến, người ta chỉ ăn chơi và ca hát là chính. Tự nhiên sực nhớ hôm nay là mùng 3 rồi, sao không thấy Thái nhắn tin cho mình? Tôi có nên nhắn hỏi thử hay không? Suy nghĩ một chút tôi liền lấy điện thoại nhắn tin :

- Ở Nha Trang vui quá nên anh không thèm về Sài Gòn luôn hả?

Tôi nhắn từ trưa tới 11h khuya mới thấy trả lời, đang ngủ, tôi mắt nhắm mắt mở xem tin.

- Ừ, tôi về rồi. Nhưng do uống nhiều rượu bia nên tôi mệt quá, ngủ cả ngày.

- Ừ, chúc anh ngủ ngon.

- Giận à?

- Không có, tại em đang ngủ anh trả lời tin nhắn thì em chúc ngủ ngon vậy thôi.

- Mai bạn rảnh chứ?

- Tối em mới rảnh, ngày đi chơi với bạn rồi.

- Đi cả ngày à?

- Ừ.

- Nếu đi cả ngày thì tối mệt lắm, mùng 5 gặp cũng được.

- Mùng 5 ngoại không cho ra đường trước 12h trưa.

- Oh, vậy thì 12h5 nha, thôi ngủ đi bạn, tôi ngủ tiếp đây.

Không hiểu sao, tôi cứ mong tới 12h5 phút ngày mùng 5 để gặp Thái. Mùng 4 đi Suối Tiên cả ngày, chiều về mệt gần chết, hai cái chân muốn rớt ra luôn, không hẹn người ta hôm nay đúng là lựa chọn chính xác. Về nhà tắm táp, ăn cơm xong thì lên giường nghe nhạc.

- Đi chơi vui quá rồi nha!

- Vui lắm luôn, nhưng mà mỏi chân lắm.

- Đi đâu mà mỏi chân?

- Suối Tiên.

- Ừ, thôi bạn ngủ đi, mai rảnh thì gặp còn không thì bữa khác.

Vậy là cuối cùng cũng tới mùng 5. Đúng 12h5 phút.

- Sao rồi? Bạn đi được chưa?

- Được rồi.

- Hôm nay tôi sẽ mời bạn đi ăn kem nhá.

- Ở đâu?

- Kem Bạch Đằng. Xa lắm không?

- Xa, nhưng không sao, em biết đường.

Cũng như lần trước, con người đó thích tới trước giờ hẹn, ngồi ở một góc nhìn đến tội, nhìn rất cô đơn. Kêu hai trái dừa kem, chúng tôi lại bắt đầu hàn huyên như đã quen nhau từ thuở nào.

- Chúc mừng năm mới, bạn ăn Tết lớn không?

- Lớn, thu nhập cao he he.

- Còn anh?

- Ừ, vui cũng có nhưng mệt quá.

- Nay hết mệt chưa?

- Chưa, vì không có ai lo.

- Anh lớn như vậy rồi thì cần ai lo?

- Ừ.

- À, quà của bạn đây.

Anh ta đưa cho tôi một ngôi nhà làm bằng vỏ ốc vỏ sò, trước nhà còn có 1 chậu bông nhỏ, kế bên cửa sổ còn có một con búp bê nữa.

- Tôi đặt người ta làm riêng cho bạn đó.

- Oa, dễ thương ghê, cám ơn anh! Em coi như quà sinh nhật sớm nha.

- Đâu, sinh nhật thì có quà khác.

- Em nói thiệt, cái gì em từ chối nhưng quà thì em thích lắm, cái gì cũng được, quà lớn quà nhỏ gì cũng được, miễn được tặng là em thích.

- Ai mà không thích tặng quà.

- Anh cũng thích quà hả?

- Ừ, thích chứ, tôi hỏi bạn vài điều được không? - Anh tỏ vẻ nghêm trọng lắm.

- Anh cứ hỏi đi.

- Khi không gặp tôi bạn có nghĩ về tôi không?

- Lúc em đi chơi thì không, lúc nằm hay không làm gì thì em có.

- Bạn nghĩ gì?

- Em nhớ mấy cái anh hay giảng giải cho em thế này thế nọ, rồi em tự hỏi sao mà anh tốt quá, cứ luôn giúp em, cứ luôn xuất hiện khi em cần. Vậy đó.

- Ừ, vậy là chưa.

- Chưa gì?

- Chưa thích.

- Ý anh muốn biết là em có thích anh không đó hả?

- Ừ, nhưng mà hình như chưa.

- Nhưng mà lúc sắp gặp anh em cũng hồi hộp lắm. - Mặt tôi bắt đầu hơi nóng lên mà không biết vì sao.

- Khi gặp tôi bạn có vui không?

- Anh thích em hả?

- Vậy có được không?

- … Em không biết. – Tim tôi đập rất nhanh, rất vội vàng. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi cúi mặt, cắn môi, tự nhiên không gian như chỉ có hai người, kiểu như tôi là tội phạm và sắp bị người ta điều tra ghê gớm lắm.

- Tôi ngại.

- …

- Vì tôi lớn hơn bạn tới bảy tuổi. Phải chi bạn 21 hay 22, tôi 28 hay 29 thì không sao, nhưng ở đây bạn còn nhỏ quá. Bạn lại chưa va chạm nhiều. Tôi luôn hỏi lòng là tôi có xứng đáng với bạn không? Tôi có nên nói với bạn cảm giác của mình không? Vì sao khi đứng trước bạn tôi không thể nói dối. Tôi sợ làm tổn thương bạn…

- Nhưng lần trước anh nói anh không thích em mà. – Tôi lí nhí.

- Tôi chỉ nói là tôi tò mò về bạn thì đúng hơn.

- Thì như vậy có thích hay không?

- Tôi không dám.

- Tại sao anh không dám?

- Vì bạn còn nhỏ quá mà.

- Em 18 thì được chứ gì?

- Tôi không thể không nghĩ về bạn, như kiểu bạn ám ảnh tôi. Tôi luôn tự hỏi mình giờ này bạn làm gì, lúc khác bạn làm gì, có bị la, có bị đòn hay không. Rồi tôi nghĩ tới những câu hỏi của bạn. Tôi nghĩ “người đâu mà dễ thương”, nhưng tôi không dám gọi điện cho bạn, tôi chỉ dám nhắn tin mà thôi.

- Vì sao không gọi điện?

- Vì khi nghe giọng bạn, tôi sợ phải lại mời bạn đi gặp tôi, như vậy sỗ sàng lắm.

- Nhưng đây có phải giống lúc anh theo chị Yến kia không?

- Không, không giống chút nào, cho nên tôi mới không hiểu được chính bản thân của mình.

- Khó hiểu quá.

- Tôi không biết như vậy có đúng không? Nhưng chỉ được gặp bạn, mời bạn đi ăn hay uống nước, nói chuyện với bạn như thế này thôi cũng đủ rồi, được không?

- Anh có xỉn không?

- Còn một chút.

- Sao mà anh ngủ cả ngày mà vẫn xỉn vậy?

- Vừa sáng nay tôi mới uống nữa.

- Sao đi gặp em mà anh vẫn uống?

- … Khi tôi uống một chút thì tôi nói chuyện sẽ thông minh hơn.

- Vậy em chỉ muốn biết, có phải anh thích em không? Có phải nãy giờ anh nói tùm lum vậy là tỏ tình phải không?

- Bạn thấy sao?

- Run lắm.

- Nhưng hình như bạn chưa thích tôi? Tôi cũng không dám nghĩ tới, hay là cứ như tôi nói, cho tôi được gặp bạn, mời bạn đi đây đó thôi có được không?

- Sao anh biết là em chưa thích anh? Em cũng có nghĩ về anh mà, em thấy anh tốt bụng lắm. Anh thích em thì anh cứ nói đi, hồi đó giờ không ai nói nhiều với em như anh đâu nha.

- Bạn dễ thương thiệt.

- Dễ thương giống chị Yến kia không?

- Không, Yến xinh đẹp, hiểu chuyện và vô cùng thông minh.

- Chắc hấp dẫn nữa?

- Ừ, cũng hấp dẫn.

- Em thì không hấp dẫn phải không?

- Nhưng bạn dễ thương.

- Mà khoan, em hỏi cái này cái.

- Bạn hỏi đi.

- Anh nói nghĩ tới em đang làm gì này nọ, như vậy có phải là nhớ không?

- ….

- Thôi, anh xỉn rồi, mình về đi.

- Xin lỗi bạn, chắc bạn giận rồi.

- Em không giận, nhưng nói chuyện không rõ ràng như vậy không còn hứng thú.

- Ừ, về cũng được.

- Anh nên về ngủ.

- Xin lỗi bạn.

Và đó là đêm đầu tiên trong đời tôi không ngủ được. Tôi cứ cầm lên rồi để xuống cái nhà vỏ sò, săm soi suy nghĩ không biết có phải anh tặng cái này là có ngụ ý gì không? Tôi thổn thức nằm lăn qua lăn lại cả đêm, anh nói vòng vòng như vậy cả buổi không biết có phải thích mình không nữa. Cơ mặt tôi hoạt động liên tục, lúc thì cười, lúc tự nheo chân mày suy nghĩ, thắc mắc khi đọc lại cả đống tin nhắn. Nhưng hôm nay cũng lạ, từ chiều về đến giờ tôi không nhắn tin, bên kia cũng không nhắn tin. Chắc anh xỉn quá nên ngủ rồi. Hay có phải anh chê tôi còn con nít nên không muốn nói thẳng không? Ba ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, tôi sắp là người lớn rồi. Nửa đêm, tôi chạy xuống nhà, hình như hôm nay mẹ không về nhà. Tôi chạy vô phòng ngoại, ôm ngoại rồi không biết có nên hỏi ngoại mấy câu mà trong tôi đang thắc mắc trong lòng hay không. Ngoại đang ngủ, giật mình tưởng tôi không ngủ được nên ngoại cho nằm chung luôn. Ngoại với tay mở cái cassette nhỏ trên đầu nằm, nghe tiếp đoạn tuồng cải lương đang nghe dở. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ sáng rồi. Tôi cố gắng chợp mắt một chút, sáng mai còn phải theo ngoại đi vãn cảnh chùa nữa.

Ngày mùng 6 dài thê lương, vui cũng vui vì đoàn đi đông lắm, tới hai cái xe bự. Tôi cứ vật vờ như con nghiện vì buồn ngủ. May mắn là nhờ bữa cơm chay buổi trưa trong chùa nên tôi dần tỉnh, ngáp dài ngáp vắn nhưng cũng qua được. Vô chùa nào ngoại cũng khấn cũng vái, rồi kêu tôi tới quỳ lạy chung, ngoại vuốt vuốt chân và áo của tượng Phật rồi vuốt lên đầu lên mặt tôi nữa. Nhưng tôi không nghĩ ngợi hay van vái được gì cả, đầu tôi cứ quanh quẩn những câu hỏi từ hôm qua tới giờ. Ngoài ra, ngoại còn cúng cầu an, cúng sao cho tôi. Ngoại hỏi tôi có xin gì không, tôi lắc đầu. Chuyến đi kết thúc vào lúc bốn giờ chiều

Mùng 7, lúc nào tôi cũng mang cái cảm giác khó tả kia từ sáng dậy cho tới lúc ngủ. Ngoại gọi điện bảo mẹ về mà lo chợ búa, chuẩn bị sinh nhật cho tôi. Sinh nhật mẹ đãi ở nhà hàng, còn sinh nhật tôi tuyệt đối phải ở nhà, tiệc gia đình. Ngoại dặn cô Hà đi chợ mua toàn món ngon chuẩn bị tiệc tùng, bánh kem các thứ cũng được chuẩn bị sẵn. Tôi cũng háo hức lắm, nhưng cứ mải nghĩ tới chuyện kia nên cũng xao nhãng bớt so với mọi năm. Năm nay tôi không đi học nên chỉ mời vài đứa bạn than tới chung vui.

Mùng 8, sinh nhật tròn 18 tuổi của tôi. Sáng ra, ngoại cho tôi tiền để rủ con Tiên tới tiệm gội đầu, làm tóc rồi trang điểm nữa. Xong xuôi cũng gần 10h trưa, mặc đồ đẹp nữa là 11h khai tiệc. Nói chung, hôm nay tôi không đẹp xuất sắc nhưng mà nhìn cũng được, đứng ngó mình trong gương cũng không tới nỗi nào, da trắng, mắt hơi to và mi cong, mỗi tội nhìn tôi 18 rồi mà cứ như đứa bé gái mới 14, 15 tuổi ấy. Chúc tụng xong xuôi, đến quà cáp, rồi mở karaok hát, cũng như mọi năm, nhưng sao năm nay tôi lại thấy thiếu thiếu. Chờ một tin nhắn của ai kia cũng không có, ngày vui như vậy, gia đình yêu thương như vậy, mà tôi lại cứ thấy bị hụt hẫng trong lòng… Tới tầm 4h thì tiệc mới tàn hẳn, tôi tắm táp rồi chuẩn bị đi ra ngoài đi chơi với mấy đứa bạn, ăn ốc, ăn chè cho hết ngày. Hơn 8h tôi đã về đến nhà, lại phải lăn lộn với một đống suy nghĩ hỗn độn nữa. Lạ thật, rõ rang người ta không thèm nhắn hay gọi chi cả mà tôi cũng không giận. Tôi lụi cụi viết nhật ký và định bụng sẽ nghe nhạc tới khi nào ngủ thì thôi vậy.

“Ngày … tháng … năm …

Hôm nay, tôi tròn 18 tuổi. Đáng lẽ ở cái tuổi này, người ta phải học hết cấp ba và vô đại học thì tôi còn dang dở lớp 11. Đã học trễ một năm so với bạn bè lại còn có thêm vụ nghỉ học nữa, vậy có nên suy nghĩ lại về hành động của mình năm qua không? 18, cái tuổi mà pháp luật cho phép thi bằng lái xe, cái tuổi mà coi được mấy cái phim có ghi 18+, cái tuổi người ta nói có chồng được rồi, người lớn đúng nghĩa đen.

Chưa bao giờ tôi nghĩ về một hoàng tử gì đó vì tôi không phải công chúa xinh đẹp thông minh. Tôi chỉ thích bạn lớp trưởng học giỏi, biết đàn guitar ở lớp kế bên. Nhưng bạn đó lại thích người khác, thế thì tôi còn mơ hoàng tử gì nữa. Tôi không biết những lời chúc của mọi người có linh không, chứ tôi thấy năm sau mà đi học lại thì phải thích mấy bạn lớp lớn hơn thì mới thấy xứng.

Nếu có 3 điều ước thì tôi ước ngoại mãi khoẻ mạnh để bên tôi hoài hoài, mẹ sẽ lại yêu thương tôi như ngày xưa và ông Cường hoàn toàn biến mất.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ về tình yêu nhiều hơn, nhất là sau khi gặp người đó, bao nhiêu lần tôi nghĩ chắc người ta thích mình, nhưng rồi lại thắc mắc có phải như vậy không? Rồi giờ mới nhận ra hình như mình hoang tưởng mất rồi. Một người đi du học về, nhà khá giả hơn mình, người lớn hơn mình nhiều, biết nhiều chuyện hay ho như vậy thì không thể thích mình được. Không phải mình bi quan hay tự ti, nhưng sự thật nó là như vậy. Hơn nữa, mình chưa trải qua mấy chuyện yêu đương này, không hiểu hết được, cũng không cần phải quá bận tâm. Đêm nào cũng khó ngủ sẽ mau già lắm, sáng mà dậy trễ xíu ăn sáng không đúng giờ thì lại đau bao tử. Mấy ngày Tết ăn toàn đồ khô không ăn canh nhiều, bụng cũng bắt đầu âm ỉ, mà cái bệnh dạ dày này suy nghĩ nhiều thôi cũng sẽ bị đau.

Thôi thì 18 tuổi rồi, tự hứa không được buồn nhảm nhí, không được làm mấy chuyện tào lao nữa, sẽ mãi yêu Linkin’ và Eminem.

Thôi thì tự happy birthday to me …“

Trước khi nằm, tôi vẫn còn tự dối lòng, ráng cầm cái điện thoại lên, mở ra xem phần tin nhắn, định thế này thế kia nhưng rồi lại thôi, tự ái của tôi cũng cao lắm.

Cứ thế, ngày sinh nhật tuổi 18 đầy sôi nổi cũng kết thúc, mặc dù vui nhưng với tôi nó vẫn không hề trọn vẹn.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 7

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thám Tử Sài Gòn

Thể loại: Trinh thám, Truyện Teen

Số chương: 38


Giấc Mộng Của Anh, Chính Là Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 40


Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13


Đế Quân

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 1435


To Sir Phillip With Love

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 20