1 Sau bữa cơm tối, chờ những người giúp việc dọn dẹp xong xuôi. Ông Diệp Lâm và bà Trần Phương gọi các con ra và nói chuyện. Cậu con trai cả là Diệp Đăng Khương cùng vợ Triệu Ý Lan từ tầng 3 đi xuống.
2 Ngày thứ nhất:
Cổ tỉnh dậy với cái đầu nặng chĩu, mệt mỏi. Dậy trước cả đồng hồ những 1 phút (5:59) có lẽ cô đã “vất vả” và “chằn chọc” suốt cả đêm.
3 Sáng hôm sau đáng nhẽ một con người hoàn hảo như Lạc An phải dậy đúng giờ để đi học, nhưng không hiểu vì chuyện gì mà cho đến khi mặt trời lên từ rất cao cao cao rồi cô mới tỉnh dậy.
4 Ngày hôm sau, cô dậy đúng giờ. Mặc bồ đồng phục xinh xắn, cột cao mái tóc đen để lộ chiếc gáy đầy mê hoặc.
Đến trường, ánh mắt mọi người vẫn đổ xô về phái cô.
5 - Cô định ở lại với tôi à?! – Dương Dương cười khỉnh, gương mặt hết sức đẹp trai đang tỏ ra kiểu ngạo. – Cô tưởng cô làm như vậy thì mối quan hệ của chúng ta sẽ tốt lên à?!
- Ai nói tôi ở lại với cậu? Mà chúng ta có quan hệ? Quan hệ gì vậy? – Lạc An miệng nói, tay cất nốt tập sách rồi nói tiếp – Chỉ là muốn xem cậu diễn nốt cảnh cuối như thế nào thôi!!
Cười khểnh và quay gót bỏ đi, bỏ lại Dương Dương vẫn chỉ là quá ấm ức nhưng không thể bắt nạt con gái.
6 Và đã thực sự kết thúc nếu không có chuyến đi thực tế do cô San tuyên bố.
- Các em!! Tập chung nghe cô nói này!! – Cô San đứng trên giảng đường, vỗ tay tập trung các học viên.
7 Tấm cửa của phòng thay đồ mở, Dương Dương bước ra như Nam Thần bước ra từ một cuốn truyện tranh vậy. Gương mặt góc cạnh. Chiếc sơ mi làm nổi bật lên cơ thể hoàn hảo của anh.
8 Buổi sáng đầy mong chờ và sự hào hứng của tất cả mọi người cuối cùng đã tới.
Lạc An lúc nào cũng vậy, càng quan trọng thì càng hay ngủ quên.
Cứ tưởng mình sẽ là người đến muộn nhất nhưng hóa ra cô còn có Hạo Nhiên chậm chạp ở đằng sau.
9 Giờ đã là buổi trưa, trên máy bay lúc này đã ổn định.
Nội thất trong máy bay rất đặc biệt, nhìn qua đã đoán được tính cách của chủ nhân là con người giàu sang và hiểu biết.
10 Lạc An đứng đó, cạnh Hạo Vũ Huy dường như nghe được loáng thoáng cô có chút giao động nhưng rồi nhanh chóng dập tắt nó bằng vài ý nghĩ cứng rắn và thực tế.
11 Vừa nói khỏi thì điện thoại Vũ Huy lại rung lên, giật mình quay lại nhìn. Lại là biểu cảm lúng túng. Anh đưa tay lên che miệng, trả lời điện thoại:
- Gì vậy ?!
“- Ăn tối chưa vậy ?!”
- Giờ đang đi đây này ! Vũ Huy thì thầm.
12 Đang trong trạng thái hoảng loạn, bỗng mùi hương trên cơ thể anh làm cô dừng hình, một thứ mùi riêng biệt của một người con trai mà cô không bao giờ có thể nhầm lẫn được với bất kể ai.
13 - Lạc An đang ở đâu thế ?!! Hôm qua cậu không về nhà à ?!! Có cần cho xe đến đón không ?!!
- Hôm qua đang định ngủ thì dì tớ gọi, nói sang Nhật mà không tới thăm dì.
14 “- Chết tiệt !!” – Cô lầm bẩm trong miệng, khẽ quay người lại. vẫn chắn chắn nơi anh đứng, len qua người anh tiến về chiếc cửa. Lay lay nhưng không có tác dụng, cô buông cả hai tay đẩy mạnh cửa.
15 Bất lực trước hành động của Dương Dương, cô lôi trong túi áo tai ra tai nghe và điện thoại, đưa vội lên tai và yên phận một chỗ.
Anh nhìn cử chỉ thoáng chút cáu kỉnh của cô, cười vu vơ rồi lại gây sự rút một bên tai nghe và nghe thử.
16 Trên con đường đến núi Takao đi qua hàng cây phong to cao đỏ rực cả một bầu trời, màu sắc thiên nhiên non nước hữu tình.
Những chiếc lá phong có hình hài đặc biệt phủ đầy trên đường.
17 Lạc An ngây thơ, ngoan ngoãn làm theo lời sai bảo bằng cả một “trái tim trân thành” và “bầu trời lo lắng”. Cô đỡ tay anh dậy, nhưng anh…anh thì không muốn như thế.
18 Cô chớp mắt, lòng có sự giao động.
Tiếng thịch thịch quen thuộc lại phát ra từ lồng ngực cô.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi đảo mắt đi tránh ánh mắt ngọt ngào có tia cảm động của cô, sợ rằng anh sẽ chẳng thể kiềm chế được mà lao vào chiếm hữu đôi môi nhỏ xinh kia của cô.
19 - Ừm… Anh tắm xong thì cứ vào giường trước đi nhé …!
Nói đến đây cô ngắt quãng, Dương Dương giật bắn mình với cái ý đồ hết sức đen tối trong đầu.
- Để tôi ngủ ngoài ghế sofa cũng đc ! – Lạc An nối tiếp câu sau bằng phát biểu xanh dờn.
20 Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng là do cô sai, chỉ tại cô ngủ mơ mà lại xảy ra cơ sự này.
Lạc An nuốt nước miếng, chớp chớp mắt nhìn Dương Dương mím môi.
- Xin lỗi !! Tại tôi mà anh chẳng còn nguyên tem mác gì nữa rồi !!
Đến lượt Dương Dương, anh tròn mắt nhìn cô, anh không tin vào tai mình.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 11