Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 7
Chương trước: Quyển 1 - Chương 6
Sáng ngày mùng 9, ngoại và mẹ gọi tôi dậy sớm, rủ lên Bình Phước thăm bà con, nhưng tôi mệt nên không đi. Hôm nay cô Hà về quê, ngoại dặn trong tủ lạnh có đồ ăn sẵn, rồi còn cho tôi thêm tiền, nói nếu tôi thấy buồn thì đi chơi, thèm gì thì mua mà ăn… Tắm rửa, ăn sáng xong, tôi lại bật ti vi lên coi. Xem ti vi chán thì lại mở đĩa lên xem, con Tiên đi học rồi nên không biết chơi với ai, sực nhớ tới cái điện thoại vẫn còn ở trên phòng, tôi bèn chạy lên lấy xuống.
Mở xem, điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn, theo thứ tự tin nhắn thứ nhất lúc 8 giờ:
“Chào buổi sáng, bạn có muốn nói chuyện không?“
Tin nhắn thứ hai tới lúc 8 giờ 8 phút.
“Chắc là bạn giận lắm, tôi xin lỗi.”
Và sau đó là hai cuộc gọi lúc 8 giờ 15 và 8 giờ 20.
Thấy mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của anh tôi rất vui, định bụng thèm nhắn hay gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắn tin trả lời.
“Sorry anh, sáng giờ em quên điện thoại trên lầu.“
Sau chưa đầy hai phút đã có phản hồi:
“Ừ, hôm nay bạn rảnh không?“
Như mọi khi, cuộc trò chuyện qua tin nhắn bắt đầu.
“Em rảnh, có gì không anh?”
“Ừ, vậy có gặp nhau được không?”
“Sao anh không gọi điện thoại?”
“Là sao?”
“Sao bây giờ anh muốn gì anh không gọi điện thoại mà cứ nhắn tin hoài?”
“À, vì nhắn tin dễ nói chuyện hơn. Tôi thích nghe giọng bạn ở ngoài hơn.”
“Anh muốn gặp em sao?”
“Ừ, tôi có đồ cần đưa cho bạn.”
“Nếu là quà sinh nhật thì không cần đâu, hôm nay không phải sinh nhật em.”
“Bạn giận à?”
“Không có, em nói thật. Em không nhận quà sinh nhật mà không phải ngày sinh nhật mình.”
“Vậy sao hôm trước tôi tặng bạn ngôi nhà bằng vỏ ốc bạn nói coi như quà sinh nhật sớm.”
“… Lúc dó khác bây giờ.”
“Sao lại khác?”
“Em thấy khác.”
Nhắn tới đây thì anh gọi hẳn cho tôi:
- Alo? – Tôi bấm nghe.
- Sao lại khác? – Giọng anh trầm ấm.
- Vì em thấy khác.
- Nhưng sao lại thấy khác?
- Vì em tưởng anh thích em, nhưng anh không thích em.
- Tôi xin lỗi, hỏi bạn một điều này được không?
- Anh hỏi đi.
- Khi nào thì tôi có thể gặp bạn được?
- Khi nào anh rảnh?
- Cả ngày.
- Ừ, vậy thì bây giờ cũng được.
- Hẹn bạn ở quán café cũ.
- Quán gần nhà em hay quán trên quận 3?
- Quán ở quận 3 nếu bạn có thời gian, còn không thì quán gần nhà bạn cũng được!
- Vậy quán quận 3 đi.
- Ok, hẹn gặp bạn lát nữa.
Sau mấy tiếng uể oải, chán nản, cuối cùng tôi cũng như thấy được mùa xuân.
Vẫn như cũ, tôi tới nơi thì anh đã ngồi sẵn ở đó rồi, vẫn cái kiểu cô đơn đó, nhìn rất tội.
- Chào anh.
- Bạn ngồi đi. Nước cam hay sữa tươi?
- Em uống nước cam, sáng nay em có uống sữa đậu nành rồi.
Anh gọi đồ uống xong thì nhìn tôi, nhìn thẳng, rồi lại nhìn xuống đất, rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống đất. Cứ như vậy đến bốn năm lần làm tôi cũng bối rối theo.
- Anh sao vậy?
- Nhìn bạn vẫn vậy.
- Vậy là sao?
- Không sao. Mà bạn nói chuyện điện thoại nghe giọng có vẻ khó chịu. Tôi muốn gặp bạn, cảm ơn vì bạn đã chịu gặp.
- Anh nói gì mà nghe nghêm trọng vậy, thấy ghê!
- Nè, tôi trả lại bạn hai cái nhẫn.
Anh nhẹ nhàng để hai chiếc nhẫn của tôi lên bàn và đẩy về phía tôi. Trong khi tôi tròn mắt chưa kịp phản ứng thì anh nói tiếp :
- Những gì tôi đã giúp bạn thì xí xóa đi.
- Nhưng tại sao?
- Ừ, không sao, tôi không thích nhận sự trả ơn của bạn, tôi muốn bạn luôn nhớ về tôi.
- Nhớ như ân nhân hả?
- Không, nhớ thôi.
- Theo kiểu nào mới được.
- Theo kiểu nào cũng được, miễn là bạn có nhớ là được.
- Anh cứ nói chuyện như vậy làm em thấy bực ghê.
- Vậy bạn muốn tôi nói làm sao mới không làm bạn bực?
- Thì anh cứ nói đại ra đi, cái gì mà anh cứ lấp lửng vậy?
- Xin lỗi bạn.
- Về cái gì?
- Sinh nhật bạn, và mấy ngày trước nữa tôi đã không liên lạc.
- Sao phải xin lỗi? Anh rảnh thì anh liên lạc, còn không thì thôi. Có phải là gì đâu mà nhất định phải nhắn tin mới được.
- Bạn giận không?
- Không giận.
- Buồn không?
- Mà thôi, qua rồi anh hỏi làm gì?
- Tôi xin lỗi.
- Mắc cái gì mà anh xin lỗi miết vậy?
- Tôi biết bạn buồn, bạn giận.
- Anh tự tin quá, làm gì mà biết người khác buồn, giận?
- Cách nói chuyện của bạn, vẻ mặt của bạn làm cho tôi cảm thấy có lỗi.
- Giờ anh kêu ra đây chỉ để “xin lỗi bạn, xin lỗi bạn” thôi hả?
- Giờ tôi chưa biết phải nói làm sao.
- Nói gì?
- Nói điều tôi muốn nói.
Chết thật, anh muốn nói gì thì nói đại đi, cứ lấp la lấp lửng làm tôi rối bời, hồi hộp muốn chết luôn. Nhớ lúc mới gặp anh đâu có như thế...
- Tóm lại là bây giờ anh muốn nói gì vậy?
- Bạn chưa có bạn trai đúng không?
- Em không cua được bạn đó. – Tôi cúi đầu lí nhí.
- Vậy…
- Sao?
- Bạn có thể cho tôi… theo đuổi… bạn được không?
- Hả?
- Tôi nói nghiêm túc, đàng hoàng.
- Anh muốn cua em hả?
- …
- Không phải hôm bữa anh nói không thích em rồi sao?
- Bạn cứ trả lời đi.
- Em không biết…
Tôi còn ấp úng hơn, mặt cúi gằm, không dám nhìn anh nữa. Thế này là anh đang tỏ tình với tôi phải không? Sao mọi chuyện lại đi xa tưởng tượng của tôi thế này?
- Bạn có thích tôi chút nào không?
Gật gật.
- Bạn không chê tôi già sao?
Lắc đầu.
- Vậy được rồi, cho tôi làm quen và tìm hiểu lại từ đầu được không? Tôi hứa sẽ không làm điều gì bạn không thích. Có gì không thích hay không thoải mái bạn cứ nói.
Tôi vẫn cứ ngồi im, đứng hình, mắt nhìn nhìn chằm chằm xuống đất.
- Tôi sẽ không làm quá, không vội vàng hay ép bạn gì cả, nếu bạn thấy không thích cứ nói ra, tôi sẽ dừng lại.
- Nhưng bữa trước anh nói không thích em mà? – Tôi hỏi bằng giọng lí nhí.
- Tôi đâu có nói là không thích, tôi chỉ nói tôi không phải thích bạn từ cái nhìn đầu tiên thôi.
- Vậy đến bữa nay anh mới thích em hả?
- Không, trước hôm nay.
- Sao hôm nay anh mới nói?
- Vì hôm nay bạn mới bước qua tuổi mười tám. Tôi sợ khi phải yêu một cô bé chưa tròn mười tám tuổi. Bạn vẫn vậy nhưng khi bạn đủ mười tám tuổi, tôi sẽ tự tin hơn.
Tôi xấu hổ gần chết rồi.
- Ở nước ngoài, một người khi tròn mười tám tuổi sẽ tự quyết định cuộc đời mình, hay nói cách khác đây tuổi là trưởng thành. Tôi đi học bên đó mấy năm cũng hiểu được điều này, có thể Việt Nam chưa được như thế. Có thể bạn vẫn như vậy, nhưng hôm nay tôi mới tự tin nói với bạn. Bạn không chê tôi già là tôi mừng rồi.
- Vậy em với anh sẽ là bồ của nhau hả?
Anh nhoẻn miệng cười.
- Chưa, theo trình tự sẽ tìm hiểu nhau trước, biết đâu trong quá trình tìm hiểu bạn sẽ không thích điều gì đó ở tôi thì sao?
- Hay ngược lại?
- Không đâu, tôi thích bạn mà.
- Vì sao?
- Bạn bớt hỏi đi, tôi không thích người mình thích suốt ngày hỏi vì sao tôi thích người ta, như vậy vô nghĩa lắm. Tôi muốn bảo vệ bạn, che chở cho bạn, thích được gặp bạn. Bạn mặc gì tôi cũng thấy dễ thương. Tôi thích nhìn bạn, tôi muốn nghe giọng của bạn. Như vậy thôi.
Nãy giờ trái tim tôi mém nhảy ra khỏi lồng ngực tới mấy lần, hai tay tôi nắm vào nhau để cố giữ bình tĩnh, lòng bàn tay tôi đã đầy mồ hôi. Trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ ngay đến chuyện sẽ được hẹn hò, sẽ nắm tay nhau, sẽ hôn nhau, ôi… cảm giác đó thật là ngộ. Người này thích tôi thật rồi chứ không phải tôi đang hoang tưởng nữa.
- Sao mấy ngày nay anh không nhắn tin?
- Tôi suy nghĩ nhiều.
- Về chuyện gì?
- Về bạn, về tôi. Tôi tự hỏi nhiều lần rằng bạn có quan tâm tới tôi một chút nào không? Tôi thấy mình không phải người đến nỗi tệ, nhưng tôi nhớ bạn lắm, nhớ muốn điên, đêm nào cũng phải uống ba, bốn lon bia tôi mới ngủ được,chưa bao giờ tôi có tâm trạng như vậy. Lúc nào cũng muốn chạy đến gần hẻm nhà bạn, không biết bạn có đi ngang không để nhìn thấy bạn cũng được.
- Em cũng vậy.
- Cũng nhớ cũng nghĩ về tôi hả?
- Vâng…
- Vậy bạn đồng ý chứ?
- Anh, như vậy có phải em sẽ thay thế vị trí của chị Yến kia không?
- Lại nữa, bạn trả lời thôi, đừng hỏi chuyện không liên quan có được không? Bạn là bạn, không phải thay thế ai cả. Tôi chỉ nghĩ về bạn thôi, lúc này.
- Dạ!
- Cảm ơn bạn.
- …
- Xin lỗi.
- Anh đừng xin lỗi nữa.
- Tôi xin lỗi vì không có quà sinh nhật cho bạn, tôi thật là tệ. Nhưng tôi thật sự không biết phải như thế nào mới được, tôi sợ là bạn thích người khác, sợ hy vọng nhiều sẽ thất vọng.
- Anh Thái!
- Sao?
- Anh thích em, muốn em làm bạn gái của anh đúng không?
- Ừ.
- Vậy có thể kêu em là em, hay là bé Dung như mọi người, đừng có tôi với bạn hoài được không?
Anh nhìn tôi cười rất tươi, nét mặt không còn vẻ căng thẳng nữa.
- Được, nhưng nếu tôi chưa quen, bạn thông cảm nha.
Tôi gật gù ái ngại, mắc cỡ. Dù gì đây cũng là người đã nhìn thấy vòng một của tôi sau sự cố bung nút áo, người đã ngủ chung nhà với tôi, người đã nuôi tôi trong bệnh viện không những một lần mà tới tận hai lần, người đã ôm tôi thật chặt trong khi đưa tôi đi cấp cứu. Tôi nhớ hơi ấm đó, sự khẩn trương và lo lắng đó của anh. Thay vì những cảnh giác lúc đầu, tôi tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Rõ ràng tôi cũng muốn gặp anh, nhìn mặt anh, nghe giọng anh, cùng anh nói chuyện trời đất. Tôi cũng muốn tối tối ôm điện thoại nhắn tin cho anh. Lạ thật, tôi vừa được mười tám tuổi một ngày đã được người ta tỏ tình, người lạ nhưng không lạ, và chắn chắn là một người tốt.
Tôi thẹn thùng nhìn người mình sắp hẹn hò cùng. Anh cũng đẹp trai lắm chứ, phải tới thời khắc đặc biệt này tôi mới chú ý kỹ những đường nét trên gương mặt anh. Làn da hơi ngăm đen của anh, hàm râu quai nón lún phún của anh, mái tóc của anh, ánh mắt hiền và đầy yêu thương của anh, bờ môi sau này có thể sẽ hôn tôi…
***
Và chúng tôi đã yêu nhau như vậy. Vì cách nhau tới bảy tuổi nên tôi được anh yêu chiều hết mực. Anh luôn quan tâm đến sức khỏe và mọi thứ về tôi. Tôi yêu anh. Đi đâu chúng tôi cũng nắm tay, ngồi chung xe cũng sẽ ôm nhau như những cặp tình nhân khác. Thỉnh thoảng tôi cũng về nhà anh ấy chơi, anh ấy sẽ dạy tôi chơi game play station, chở tôi đi mua những bộ truyện tranh cũ mà tôi thích, đi ăn chung, đi coi phim. Anh hay chở tôi đến những quán café có đàn guitar, đàn cho tôi nghe những bản nhạc của các ban nhạc nổi tiếng. Anh biết tôi thích và không thích ăn gì, những thói quen cơ bản nhất của tôi,… Sau hai tháng hẹn hò, chúng tôi đã hôn nhau lần đầu. Chúng tôi ngủ trưa với nhau sau năm mươi ngày hẹn hò, và vào sinh nhật của anh, ngày 22 tháng 5, chúng tôi đã có lần ân ái đầu tiên.
Sau khi đi ăn uống mừng sinh nhật anh, tôi tặng anh một cái áo thun màu đỏ mận. Vì tôi không được về nhà quá mười giờ rưỡi đêm nên bọn tôi luôn đi chơi từ chiều chiều tới khoảng 8, 9 giờ tối. Ngày nào anh đi làm thì nghỉ, một tuần gặp nhau ba tới bốn ngày. Tôi đang nghỉ học nên được đi chơi nhiều. Ngoại cũng biết là tôi có bạn trai nên thường quan tâm hỏi han. Thấy tôi vui khi quen người đàng hoàng thì ngoại cũng vui, hay kêu tôi dẫn anh về nhà nhưng tôi không chịu.
- Chúc mừng sinh nhật anh.
- Thương em.
Sau mỗi câu đối đáp chúng tôi hôn nhau một lần.
- Hôm nay ước gì em không phải về nhà.
- Mới có bốn giờ chiều mà.
- Anh muốn em ở đây luôn, nhưng anh sẽ không giữ em lại.
- Em cũng biết, thì bây giờ anh thương em đi rồi mai mốt lại gặp.
- Anh không nghĩ là mình sẽ thương em như vầy. Càng không nghĩ là sẽ được có em như vầy.
- Em thì khác,em thấy anh đúng là hoàng tử.
- Anh không phải hoàng tử, anh chỉ là Thái của em thôi.
- Em muốn dành cho anh một điều đặc biêt hôm nay, nhưng mà em không nghĩ ra được là gì!
- Thì thôi, chỉ cần có em, ngồi ôm em coi ti vi hay chơi game với em là được rồi. Không quà gì quý hơn, không có gì đặc biệt hơn là em hết.
Anh vén tóc tôi, hôn lên trán, hôn hai bên má, hôn mũi, hôn cằm và cuối cùng là hôn môi. Mặt tôi nóng bừng khi môi anh dừng đến một nơi nào đó trên mặt mình. Tôi cũng hôn lại anh y như vậy, nhẹ nhàng và nồng cháy. Anh nhẹ đỡ tôi ngả ra sau sofa, tay anh bắt đầu ôm trọn sau gáy tôi. Chúng tôi hôn sâu hơn, hơi thở có phần gấp gáp.
Tôi đã từng nói anh là người quan trọng với tôi, tôi không có gì nhiều dành cho anh như những việc anh đã làm cho tôi. Ngay lúc ấy, tôi không muốn một điều gì đó gượng ép và cũng không e dè, tôi muốn dành cho người con trai này tất cả.
Tự nhiên điện thoại reo, anh móc điện thoại trong túi quần ra và tắt máy luôn.
- Sao anh không nghe điện thoại? – Tôi dừng lại, mở mắt ra hỏi.
- Anh không muốn.
Anh trả lời ngắn gọn rồi lại hôn tôi.
- Lỡ có việc gì quan trọng thì sao, anh gọi lại đi. Ngoại dặn em khi không ở nhà thì ai gọi điện cũng phải nghe.
Anh miễn cưỡng bấm lại số, là trung tâm anh dạy học, họ mời anh dự buổi tiệc tân niên vào chiều mai.
- Tôi có được dẫn theo bạn không?
Anh hỏi trung tâm anh để dẫn tôi theo, không biết họ nói gì mà tôi thấy anh cười nói cám ơn rồi tắt máy, anh khóa máy luôn.
- Tại sao lại khóa máy?
- Anh không muốn bị làm phiền.
- Thì anh cứ mở máy đi.
Anh lại hôn tôi mà không thèm trả lời, tự nhiên tôi thấy khó chịu ở phần bụng dưới, cảm thấy gì đó có thắt nhẹ và tôi muốn đi tiểu. Thế là tôi đòi đi vệ sinh, làm cả hai cùng mất hứng. Ngồi ở trong toilet, tôi nghĩ nhanh, khi người ta yêu nhau thì ai cũng sẽ làm chuyện đó với nhau sao? Tôi quay ra, mở tủ lạnh cầm theo một lon bia.
- Em lấy bia làm gì?
- Em uống, anh uống không?
- Không, sao tự nhiên lại uống bia?
- Em muốn.
- Nhưng tại sao?
- Như vậy đỡ phải ngại, thêm can đảm.
- Nếu em cần tới bia để có thể đến với anh thì thôi, mình chơi game thôi.
Nhìn người yêu cười hiền, tôi cảm thấy hơi cắn rứt. Anh ấy không hề khó chịu, anh không ép uổng gì hết, điều đó làm tôi cảm thấy anh vô cùng hấp dẫn.
- Nhưng em muốn.
- Thôi, em đem cất bia đi, mình chơi game. Lát em muốn đi đâu anh chở em đi chơi rồi về.
- Anh cũng muốn giống em đúng không? Anh cũng khó chịu và nóng như em đúng không?
- Có chứ, anh muốn em mà. Nhưng bé Dung chưa sẵn sàng thì anh không ép, không có vấn đề gì cả.
- Anh không giận em sao?
- Sao anh lại giận em, em có làm gì đâu?
- Nhưng em cũng muốn nữa, em chỉ hơi sợ thôi.
Anh đứng dậy ôm đầu tôi bằng hai tay, hôn lên trán tôi.
- Khờ quá, không sao mà.
Không hiểu sao mà anh càng tỏ ra bình thường thì tôi lại càng khó chịu.
- Em khó chịu.
- Em khó chịu chỗ nào?
- Chỗ này, chỗ này nữa, chỗ này. – Tôi chỉ vào cổ, vào bụng và vào chỗ đó.
- Bé cưng, đó là bản năng, không sao, lát nữa sẽ hết. Em đừng nghĩ tới nữa.
- Nhưng em muốn!
- Ha ha, em muốn làm chuyện đó hả?
- Không, em muốn anh!
- Sao mà em có thể như vậy trước anh ngay lúc này? Em làm cho anh cũng muốn em chết đây. Nhưng anh hứa là sẽ không làm những việc em không thích, không thoải mái. Anh luôn muốn em nghĩ tới anh là người yêu của em, luôn giữ lời và quan tâm đến cảm giác của em, anh thương em mà. Đừng uống bia, anh không muốn em nghĩ tới chuyện này với anh là lúc em không tỉnh táo.
Tôi đứng đó, yên lặng nhưng mà vẫn thấy khó chịu khắp người, không biết phải làm gì. Anh đến ôm tôi, toàn thân tôi như có điện. Mặt tôi úp vào ngực anh, tôi thấy hơi ấm mùi thơm dễ chịu, không phải mùi dầu thơm mà là mùi gì đó hấp dẫn lạ lắm. Tôi vươn tay ôm anh, tôi nhón mũi chân lên hôn môi anh. Mắt chúng tôi lại nhắm, lưỡi lại quấn lấy nhau, quên trời quên đất. Tôi không cần đến bia nữa rồi, tôi muốn hòa vào anh, tôi muốn cảm giác phóng túng này được giải tỏa. Tôi chủ động hôn chặt môi hơn, sâu hơn, áp sát hơn nữa vào anh. Cho đến bây giờ, tôi vẫn thích, rất thích hôn môi hơn tất cả những động tác mơn trớn nào.
Cuối cùng chúng tôi cũng thuộc về nhau, hay nói đúng hơn là tôi đã thuộc về người con trai này.
- Em không sao chứ?
- Có, em đau. Em cũng hơi sợ nữa.
- Thương em, cảm ơn em, xin lỗi vì làm em đau.
- Ai thương nhau cũng như vậy hả anh?
- Không hẳn, nhưng anh thực sự mong em đừng bỏ anh.
- Sao em lại bỏ anh?
- Anh không biết nữa, tại anh bị một lần rồi nên anh sợ.
- Em với anh như vậy có phải là sớm quá không? Em có hư hỏng quá không anh?
- Em thấy hối hận rồi à?
- Không, em sợ thôi.
- Anh sẽ thương em mà, em không để em phải buồn đâu, anh hứa.
Tôi nằm co ro trên giường, tấm ga trải giường màu xám đã bị bẩn. Tôi nhìn anh, một nỗi lo sợ sau cơn mê tình ái dâng lên trong lòng. Cả người tôi nhớp nháp và hơi đau, anh lại hôn môi và hôn trán tôi.
- Anh không biết là anh thương em nhiều đến mức nào nữa. Lúc nào anh cũng muốn được bên em, hay mình cưới nhau đi em?
- Thôi. Em chưa học xong cấp ba nữa. Em chưa muốn, cũng chưa nghĩ tới.
- Ừ, nếu em chưa nghĩ tới thì thôi vậy.
Sau đó anh thay ga trải giường và anh còn tắm cho tôi nữa, sau đó anh chở tôi đi ăn gà ác tiềm.
- Chưa bao giờ anh muốn ở gần một người con gái như lúc này.
- Vì lần đầu tiên của em sao?
- Không, một phần vì em đã đồng ý chuyện này. Anh thấy mình thuộc về nhau. Anh không muốn xa em.
- Anh có thích không?
- Có chứ.
- Em cũng thấy thích, nhưng lần sau sẽ không đau như lần này phải không?
- Thử sẽ biết.
Anh cầm tay tôi lên, hôn nhiều lần.
Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 8