Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 8

Chương trước: Quyển 1 - Chương 7



Cứ như vậy, thỉnh thoảng chúng tôi làm tình với nhau. Chúng tôi yêu nhau không phải vì sex, nhưng phải đồng ý là sex tăng thêm hương vị của tình yêu. Càng ngày tôi càng dạn dĩ hơn, các tư thế này nọ cũng biết hơn một chút, trong những lần gần gũi tôi cũng cố gắng làm cho người yêu thỏa mãn như cách anh làm tôi sung sướng vậy. Lúc này, tôi đã trở thành một người phụ nữ thực thụ, phổng phao hơn một chút.

Sang tháng tám cũng là lúc đăng ký đi học lại, anh cũng là người đưa đón, làm thủ tục nhập học cho tôi.

- Hôm nay anh thấy em ăn nhiều. Em ăn nhiều vậy có đau bao tử không?

- Em không thấy đau, đồ ăn ngon mà.

- Ừ, coi chừng đau bao tử nha.

- Sao lúc này em ăn gì cũng thấy ngon, em đang ăn cái này vẫn thèm cái khác đó.

- Ha ha. Ăn nhiều đi cho mập chút nữa, có da có thịt chút, xấu chút không ai để ý thì anh đỡ lo. Anh sẽ đi cày kiếm tiền cho em ăn mà.

- Anh nói đó nha.

- Mà tháng này em tới tháng mà không bị nổi mụn hả?

- Em chưa tới tháng mà.

- Ủa, không phải ngày của em là 26, 27 sao?

- Chưa, em chưa thấy.

- Em… hay là em có em bé?

- Cái gì?

Bốn mắt nhìn nhau, tôi bỏ luôn tô bún thịt nướng đang ăn ngon. Lo sợ, hoang mang tột độ, tự dưng tôi thấy bao tử đau, tim đập thình thịch. Anh bèn chở tôi về nhà.

- Anh ghé nhà thuốc đi, em mua đồ thử.

- Ừ, em đừng lo quá, nhìn em tự nhiên xanh làm anh sợ.

- Hay mua hẳn mười cái đi, thử xem có chính xác không?

- Ừ, tùy em.

Tối đó về nhà, tuy lo sợ, suy nghĩ nhưng bụng vẫn đói meo, tôi bới một tô cơm ăn với trứng chiên, ăn xong còn uống thêm một ly sữa nóng nữa.

- Dạo này con chịu ăn đêm quá ha. - Ngoại xuống bếp khi thấy tôi đang rửa tô.

- Ăn quá rồi mập, lại khó giảm cân, ăn vừa vừa thôi, gì mà một tô cơm còn thêm một ly sữa, lúc trước có ăn được như vậy đâu? – Mẹ cũng nói vọng ra từ nhà trước.

Tôi chỉ biết im lặng, lòng rối bời. Chạy lên phòng, tôi lấy mớ que thử ra, đọc hướng dẫn sử dụng, trong đó có lưu ý là que thử sẽ chính xác nhất vào lúc sáng sớm, vậy mà tôi vẫn thử hết ba cái… tất cả đều có hai vạch. Tôi như muốn phát rồ lên, sao lại như vậy, nhớ là có đọc qua cách tính ngày rồi mà? Nhưng tôi lại tự an ủi mình rằng do mình mới ăn, mà ban đêm nên que thử không chính xác. Sáng mai ngủ dậy thử lại, chắc gì đã có?

Tôi rối trí với một đống câu hỏi, nếu có bầu thì phải làm sao? Ngoại và mẹ phải làm sao? Làm sao mà tôi đẻ được, làm sao mà tôi nuôi được một đứa bé, cưới thôi tôi còn chưa nghĩ tới nữa là. Tôi còn chưa học xong nữa.

- Em ngủ chưa?

- Em không ngủ được.

- Sao nãy hứa với anh rồi mà.

- Em hứa gì?

- Hứa là yên tâm, ngủ sớm mai thử mà.

- Em mới ăn cơm xong, giờ em nằm nè.

- Còn ăn cơm nữa hả? Coi chừng đau bao tử.

- Em biết rồi, giờ em ngủ đây.

Tâm trạng của tôi lúc này hoang mang vô cùng, thậm chí còn không còn thú nhắn tin với anh nữa. Tôi cũng không thèm kể cho anh nghe về chuyện đã thử 3 que rồi… Tôi bật nhạc mạnh và cố ngủ. Nằm một hồi, nhìn đồng hồ mới hơn hai giờ sáng, chưa bao giờ tôi mong trời nhanh sáng tới lúc này.

Tôi chạy xe tới nhà anh sau khi đã thử đến bốn que vào sáng sớm, mắt muốn nổ đom đóm khi tất cả đều hai vạch.

Tới nhà anh, tôi bấm chuông liên hồi, anh ra mở cửa với gương mặt ngái ngủ.

- Còn chưa tới 8 giờ, sao em qua sớm vậy?

Tôi không nói không rằng luồn qua người anh, chạy thẳng vô toilet. Anh dụi mắt chạy theo.

- Sao em?

- Em thử rồi, hai vạch hết, giờ em thử hết ba cái này.

Nói rồi, tôi tiếp tục thử cho hết ba que còn lại. Kết quả vẫn vậy, đều hai vạch hết, tôi bèn bù lu bù loa lên.

- Em không muốn sống nữa, hay anh chạy đi mua thêm đi, chắc gì đúng.

- Em ăn sáng chưa?

- Chưa, em đói lắm nhưng tại phải thử nên em chưa ăn.

- Em bình tĩnh, như vậy chắc là em có em bé rồi.

- Em không thích.

- Em không thích có con với anh sao?

- Em không thích có con, em phải học nữa.

- Anh sẽ cưới em, đẻ xong sẽ học tiếp. Cần thì đi du học.

- Em không thích!

- Giờ phải làm sao?

- Em không biết, em không biết!

Tôi vừa nói vừa khóc tu tu, bụng thì đói.

- Không phải là đã canh ngày sao?

- Em không biết, tháng này có gần nhau mấy lần đâu.

- Giờ nên đi khám bác sĩ, anh chở em đi khám.

- Chắc em chết.

- Em mà chết chắc anh chết theo, em không thương anh sao?

- Em đói.

Y như rằng, ăn sáng xong anh chở tôi chạy qua bệnh viện Từ Dũ khám… Kết quả làm tôi muốn tự sát, kết luận có hình ảnh túi ối trong tử cung, hai buồng trứng bình thường, thai khoảng năm tuần tuổi. Tay chân tôi bủn rủn, nặng nề khôn tả, trong khi nhìn qua anh thì mặt anh đầy vẻ rạng rỡ.

- Trời ơi, em mới đăng ký đi học lại có ba ngày mà. – Tôi rên lên.

- Mình cưới nhau đi, anh nói ba mẹ anh về Sài Gòn nha?

- Em không cưới đâu!

- Vì sao? Em không thương anh sao?

- Vậy anh có thương em không? Em chưa làm mẹ được.

- Anh thương em nên anh mới muốn cưới em. Anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em mà.

- Em không thích, anh đừng nói nữa.

- Vậy em tính làm sao?

Cuộc trò chuyện dai dẳng trên đường về, chúng tôi cãi nhau, hiếm lần nào chúng tôi cãi nhau tới mức này. Cảm giác của anh thì vui khi có con, anh nói không gì tuyệt hơn khi tình yêu có trái ngọt, con trai hay con gái cũng được, anh đủ điều kiện để lo cho tôi, tôi có thể cưới có thể không cưới nhưng anh lo được hết. Nhưng rõ ràng rồi mà, tôi không muốn đẻ, không muốn cưới.

Từ hoang mang, lo lắng, tôi như bị stress, cáu gắt, hay cãi cọ với anh, tìm cách để gây gổ vô cớ, rồi khóc.

- Anh thương em. Em cứ khó chịu như thế anh không biết phải làm sao. Khi nào em khó chịu, em muốn gì thì cứ trút hết lên người anh đi.

Mặt tôi nóng bừng, không phải vì giận mà là xấu hổ. Tại sao anh lại cứ như vậy, sao anh không tỏ ra khó chịu, tại sao không giận tôi đi, sao anh không bỏ mặc tôi đi.

- Anh có đọc trên mạng, trên báo là nội tiết tố thay đổi khi có bầu, em cố gắng đi. Rồi em còn bị nôn ói nữa đó, không phải đau bao tử gì đâu, thèm ăn gì nói anh mua cho. Hay anh mua sữa bầu cho em uống nha.

- Anh bị làm sao vậy, anh Thái?

- Thương em.

- Em không muốn sinh đẻ gì hết, rồi ngoại em. rồi mẹ em làm sao?

- Anh sẽ qua nhà, em dắt anh về nhà đi. Anh sẽ thú nhận hết, là tại anh mà.

- Mẹ em không để yên cho anh đâu!

- Nếu không cưới cũng được, anh sẽ theo ý em.

- Em muốn bỏ em bé!

- Không được! Anh không đồng ý.

- Vậy anh đi mà mang bầu cho em đi. Em không thích, em nói không thích mà. Không phải anh nói anh không ép những gì em không thích, không thoải mái sao?

- Đây không đơn giản là thích đâu Dung, con là con của mình, rồi còn liên quan tới sức khỏe của em nữa. Em không thương anh, không thương em bé thì cũng nên thương mình chứ.

Tôi òa khóc, khóc ngon lành, khóc bất lực. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi mới 18 tuổi thôi, bây giờ cũng chẳng phải lúc để hối hận. Tôi thương anh, tôi không hối hận về những gì đã dâng hiến cho anh, nhưng tôi không thích cưới, không thích có con.

***

Tôi mặc cái áo cưới màu trắng, bụng tròn xoe, mẹ tôi dắt tôi từ dưới lên sân khấu – anh đã đứng chờ phía trên đó rồi. Đang đi thì đứa bé lọt ra từ trong tà áo cưới rộng thùng thình. Tôi giật mình bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, thì ra chỉ là một giấc mơ, đúng hơn là một cơn ác mộng.

- Sao vậy em?

- Em không sao, thôi anh chở em về đi. Mấy giờ rồi?

- Nhìn em mệt mỏi quá, nằm một chút nữa đi, mới hơn sáu giờ một chút thôi.

- Em mệt và đói quá. Anh chở em đi ăn gì rồi đưa em về đi.

- Anh mua sữa bầu cho em nha!

- Thôi anh, làm sao mà em dám đem về. Cái đó tính sau đi.

Tôi mệt mỏi, bơ phờ đi ăn với anh, rồi anh chở tôi về. Tối hôm đó, tôi lên mạng tìm hiểu về những biện pháp phá thai, uống thuốc tây, thuốc nam, hay là đi hút. Không biết tôi có chết khi sử dụng sai biện pháp không nữa?

Rồi tôi nghĩ tới anh, anh yêu thương tôi như vậy, anh sẽ không giận tôi đâu, tôi sẽ tự đi xử lý một mình, sau đó mới cho anh hay. Xử lý xong chuyện này, chúng tôi sẽ lại yêu nhau như trước.

Sau ba, bốn ngày suy nghĩ, đi với anh tôi vẫn bình thường, nhìn anh lo cho tôi thì tôi lại bị phân vân. Mà không thể nào được, tôi phải đi học, tôi không muốn cưới chồng bây giờ. Nếu sinh con thì coi như tôi mất hết cả tuổi trẻ còn gì. Không phải tôi không muốn lấy anh, đơn giản là tôi không muốn cưới lúc này, không cưới thì không thể sinh con được.

Bữa trưa, tôi thấy ngoại ăn ít bèn hỏi.

- Sao hôm nay con thấy ngoại yếu vậy?

- Ừ, ngoại hay lạnh buổi tối, tay chân ngoại tê hết, già rồi.

- Hay mẹ chở ngoại đi đi khám bệnh đi.

- Ừ, tối nay đi. - Mẹ trả lời.

Ngoại kêu cô Hà bưng ra một tô canh chua cá lóc. Tôi vừa ngửi thì cơn buồn nôn ập tới, tôi tái hết mặt và không thở nổi, bỏ chạy vào toilet, đúng y như anh nói mấy bữa trước.

- Sao vậy? – Ngoại lo lắng hỏi.

- Dạ, chắc bao tử hành ngoại ơi.

- Con còn uống nghệ với mật ong không đó?

- Dạ còn.

- Ừ, ăn cơm đi!

Tôi tưởng tượng đến mùi tanh của tô canh mà muốn xỉu luôn.

- Con này ai không biết nó đau bao tử thì chắc nói nó có bầu.

Bị mẹ nói trúng tim đen, tôi sợ hãi…

- Thôi, tự nhiên con đau bụng quá, mẹ với ngoại ăn đi, lát con ăn sau.

Tôi nói rồi vội vàng chuồn lên lầu nằm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

- Nhớ anh quá.

- Ừ, anh cũng nhớ em. Hôm nay không gặp nhau buồn há?

- Anh đi làm ngoan nha, em ngủ trưa đây.

- Hôn hai mẹ con!

Tôi ngủ dậy lúc ba giờ chiều, bụng đói cồn cào, chạy xuống bếp thấy nồi canh lại đành chạy lên. Sau đó tôi ra ngoài ăn tô phở, ăn hết một tô vẫn chưa thấy no bèn gọi thêm một chén bò viên và trứng, xong còn uống hai ly nước mía. Khi có bầu thì ai cũng ăn nhiều như vậy sao? Bữa giờ hơn một tuần rồi, nếu không giải quyết nhanh thì cứ cái kiểu ăn uống này tôi thành con heo sớm thôi. Không những vậy, bụng càng ngày càng lớn, sẽ không thể giấu được đâu, mà thai lớn cũng càng khó xử lý.

Tối đó ngoại với mẹ đi khám về. Ngoại bị đau khớp và huyết áp cao, tôi đã lo lại càng thêm lo, ngoại tôi tám mươi mấy tuổi rồi mà. Mà dạo này mẹ ở nhà nhiều, không có nói tới ông Cường, thấy vậy tôi cũng vui. Gia đình ba người của tôi sẽ sống với nhau hoài, không ai lấy chồng hết. Nghĩ tới đây tôi ôm ngoại, nước mắt chảy ra nhưng lại không dám nấc lên tiếng vì sợ ngoại biết.

- Ngoại đừng bệnh gì nha, con sợ lắm!

- Sao mà biết được, ngoại già rồi mà.

- Ngoại sống với con và mẹ hoài nha.

Tới đây không thể nào kìm nén được nữa, tôi khóc trong vòng tay ngoại, làm sao ngoại biết cháu của ngoại đang có bầu chứ, chẳng phải tôi mãi là đứa cháu bé nhỏ của ngoại sao? Ngay thời khắc này, phần con trổi dậy hơn phần người, tôi quyết định sáng mai đi bỏ thai.

Sáng ra, tôi tắm rửa và mắc một cái áo đầm voan màu vàng nhạt. Tôi thắp nhang cho Phật Bà Quan âm, Cửu Quyền Thất Tổ… Tôi cũng chỉ muốn đốt nén nhang cho nhẹ lòng chứ không van vái gì cả. Tôi đi taxi đến Từ Dũ. Đến cổng bệnh viện, đang nửa muốn vào nửa không muốn vào thì có một người đàn ông đến dò hỏi tôi có phải muốn giải quyết không? Ông ấy nói tôi đi một mình thì phải trên mười tám tuổi và có chứng minh thư thì người ta mới làm cho. Thấy tôi ấp úng, ông ta chỉ cho tôi phòng khám tư trên đường Cao Thắng, sau đó ông ta chở tôi đến chỗ kia.

Vào một phòng khám nhỏ, có ba cái giường giống như giường hồi sức, đã có hai chị nằm đó, một chị đang được truyền nước biển, một chị nằm không. Khi tôi tới thì thấy có hai người đàn ông phía ngoài, chắc là chồng hay bạn trai của hai chị này. Tôi ghi qua loa tên tuổi vào tờ giấy bác sĩ đưa. Còn tiền thì trả sau.

- Bác sĩ ơi có an toàn không?

- Em bao nhiêu tuần rồi?

- Chắc gần bảy tuần.

- Ồ, bảy tuần thì không sao, còn nhỏ, chỉ là một giọt máu thôi.

- Nhưng có ảnh hưởng gì không bác sĩ?

- Không em, xong sẽ có thuốc bổ uống mà, qua bốn, năm ngày, nhiều lắm một tuần thì em sẽ khỏe thôi, lúc đó sẽ gần gũi được.

- Làm có nhanh không bác sĩ?

- Thao tác tầm hai mươi phút thôi em.

Điện thoại reo, là Thái, tôi bước ra ngoài nghe điện thoại.

- Em nghe ạ.

- Ừ, cục cưng đang ở đâu? Chiều gặp nha.

- Em đang ở nhà, dạ chiều gặp anh. Nhớ anh.

- Sao bữa nay bé Dung nói chuyện dịu dàng vậy?

- Tại em thương anh. Thôi em đi tắm cái, lát em gọi lại.

- Ừ, bye em.

Tôi nghẹn ngay cổ, nếu là ở nhà thì tôi đã khóc rồi. Tôi bước vào trong, nằm trên cái giường giống như giường khám phụ khoa, cởi quần ra. Ở đó có bà bà bác sĩ, một cô y tá phụ đưa đồ nghề, một cô khác đứng cạnh tôi, cô ta hỏi tùm lum các chuyện trên đời, khen áo đầm đẹp, khen bông tay đẹp, khen mắt tôi đẹp.

- Chuẩn bị làm nhé em.

- Dạ.

- Em thả lỏng đừng gồng, nhanh thôi.

Tôi nhắm mắt, thả lỏng, quên sự đời. Tôi nằm đó, nước mắt chảy hai hàng, tôi nghe được tiếng rột rột, họ đang làm gì phía dưới của mình, nghe nhói nhói ở bụng dưới giống như đau bụng kinh. Bây giờ thì không thể quay đầu được rồi. Cô y tá vẫn hỏi han đủ thứ, tôi thì như chết đi, đau thì không đau nhiều nhưng suy nghĩ của tôi đã bị tổn thương. Tôi đã tự tổn thương chính mình. Tôi vừa làm gì thế này? Tôi không bàn bạc với người yêu mình, tôi tự quyết định bỏ đi giọt máu của hai đứa. Tôi liều mạng quá! Tôi ác quá! Tôi vừa chấm dứt một sự sống, đó là con của tôi. Tôi cắn môi, nghiến răng, cô y tá nắm chặt bàn tay của tôi, nhìn ánh mắt có vẻ thấu hiểu.

- Xong rồi em, em vô trong lót miếng băng, có thể ra một chút huyết. Không sao đâu, em đừng lo nhé.

- Bao nhiêu tiền bác sĩ?

- 750 ngàn.

Chỉ 750 ngàn! Xong! Không quá nửa tiếng đồng hồ! Giờ tôi phải đối mặt với Thái của tôi như thế nào đây? Tôi chẳng khác nào cô Yến kia, tôi cũng tự quyết định, tôi coi thường và không tôn trọng anh… Tôi vừa làm một chuyện tày trời. Phóng lao thì phải theo lao. Trong lúc nằm đó cho khỏe, cho bớt choáng váng, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho anh.

- Em có như thế nào thì anh cũng thương em phải không?

- Dĩ nhiên.

- Lát em qua, anh có nhà không?

- Có, lát qua anh chở đi ăn trưa nha?

- Không, anh mua gì về cũng được, em không đi ra ngoài đâu.

- Ừ, thèm gì anh mua.

- Gì cũng được. Khoảng 10h30 em tới đó nha.

Tôi bấm chuông cửa, anh mở cửa cho tôi. Nhìn đôi mắt hớn hở, nét mặt rạng rỡ của anh, tôi lao tới ôm anh òa khóc.

- Sao vậy em?

- Em xin lỗi anh.

- Sao vậy, có chuyện gì?

- Em xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi anh. – Vừa nói xin lỗi tôi vừa quỵ xuống.

- Em vừa đi đâu về?

- ….

- Em bỏ con rồi phải không?

- Em xin lỗi

Anh thất thần ngồi phịch xuống sofa. Từ khi yêu nhau, có bao giờ tôi thấy anh buồn đến như vậy đâu? Tôi quỳ tại đó, khóc không ngừng. Không hiểu một kẻ chuyện gì cũng dám làm như tôi lúc này đang khóc vì cái gì nữa. Thà rằng anh quát nạt tôi, anh la mắng tôi, đằng này anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng. Tôi cứ khóc, cứ nấc, cứ khóc nghẹn. Anh bỏ ra ngoài hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác, còn tôi thì cứ khóc, như vậy đến hết một buổi trưa. Tôi khóc đến khàn cả tiếng.

- Em biết em sai rồi. Anh ơi, em biết em sai rồi!

- Rồi em cũng bỏ anh thôi!

- Em không có. Em thương anh. Em không bỏ anh.

- Cưới em không thích, con thì em bỏ, vậy em yêu anh chỗ nào nữa?

- Em xin lỗi.

- Anh biết em không thích cưới, không thích có con, nhưng ít ra đó cũng là con của anh mà, sao em không nói với anh?

- Em sợ nếu em nói với anh, thì anh sẽ cản, anh sẽ không đồng ý. Em vẫn là em của anh, em vẫn thương anh mà.

- Để anh lấy đồ cho em ăn, ăn xong em ngủ đi, rồi anh chở em về.

Chúng tôi ngồi đó đối diện nhau, làm gì mà nuốt nổi nữa. Ăn xong rồi đi nằm, anh nằm ngửa, tay gác trán nhìn lên trần, tôi ôm anh nhưng anh không đẩy ra mà cũng không ôm lại như mọi khi. Căn phòng ngột ngạt và nặng nề như thể thiếu oxy vậy. Tôi chẳng biết thế nào nữa, nước mắt lại rơi.

Anh cứ như vậy, không tỏ vẻ chán ghét, không chỉ trích, không trách móc, thái độ lạnh lùng của anh như bóp nát trái tim tôi. Hằng ngày anh vẫn nhắn vài tin kêu tôi giữ sức khỏe, anh kêu tôi ăn uống đàng hoàng, vẫn hỏi tôi muốn ăn gì thì anh chở đi ăn. Nhưng tôi không còn chút tha thiết với những thứ đó, tôi chỉ muốn trái tim của anh lại ấm lên, bức tường vô hình kia sụp đổ đi, để tôi lại được anh yêu thương, được che chở. Tôi biết tôi sai rồi, tôi không muốn thanh minh gì, nhưng tôi không muốn mất anh, không muốn chút nào. Chứ như thế, một tháng tôi gặp anh được năm lần, không sex. Tôi suy sụp và khóc nhiều, nhập học rồi mà tôi chẳng tập trung được gì cả, tôi sa sút mọi thứ, gia đình biết, mẹ và ngoại biết tôi trục trặc trong chuyện tình cảm.

Buổi sáng cuối tuần, tôi nhắn tin cho anh.

- Em nghĩ mình nên nói chuyện, như vậy hoài em sắp không chịu nổi rồi.

- Ok em, hôm nay anh rảnh.

- Em sẽ qua nhà anh, lát nữa.

- Em ăn sáng chưa?

- Em ăn rồi.

Anh mở cửa, tôi đi vào, và cuộc nói chuyện cuối cùng cũng tới, giờ khắc đó cũng đã tới. Chúng tôi yêu nhau không lâu, chưa đủ lâu nhưng cái gọi là sâu đậm thì không phải chưa đạt tới, chỉ có đúng một khuyết điểm trong tình yêu này là tôi quá xốc nổi, quá trẻ con. Nhìn anh, nhìn tôi, hai con người hốc hác, tuy không quá tiều tụy nhưng chúng tôi biết đối phương đã quá buồn rồi. Chúng tôi quá đau vì yêu thương nhau rất nhiều nhưng không thể nào như xưa được nữa.

- Em xin lỗi anh lần nữa

- …

- Em nghĩ chuyện mình không thể nữa rồi.

- Em nói tiếp đi.

- Nếu anh mắng chửi to tiếng với em, thậm anh có thể tát em vài bạt tai vì hành động của em. Đằng này anh lại cứ bình thản như vậy. Mỗi lúc anh nhìn em, em thấy như có ai đó đang giết em vậy.

Nước mắt tôi bắt đầu tuôn chảy không thể kiểm soát, lần đầu tiên tôi cũng thấy mắt anh đỏ hoe.

- Em biết lỗi của em không chuộc được, nhưng nếu có chọn lại em vẫn chọn cách đó thôi. Không phải em không muốn có con với anh mà chỉ là em chưa muốn có con, cũng không phải em không muốn làm vợ anh mà chỉ là em chưa muốn cưới.

- …

- Anh Thái… Thái của em, anh đừng như vậy nữa, em không mong chúng ta gương vỡ lại lành, em biết em đã làm tổn thương anh rồi. Em cũng không mong anh thứ tha gì, nhưng nếu mình chấm dứt, em thực lòng mong anh hãy đừng quá đau khổ như vậy. Mọi phần đau khổ em sẽ nhận, em sẽ chịu hết, em chịu mọi sự trừng phạt để anh được nhẹ lòng, vì anh không có lỗi.

- Anh có lỗi chứ, lỗi của anh là không thể làm em làm khác đi. Mình là một đôi, con là của hai đứa, không phải một mình em tự làm em có em bé được, vậy khi em quyết định sai thì anh cũng có lỗi. Anh chưa tưởng tượng ra được những ngày tháng không em anh sẽ như thế nào nữa. Làm sao mà em không cho anh buồn hả em, em không biết là anh thương em đến mức nào? Chẳng phải anh cũng muốn đau thay cho em những cái đau mà phụ nữ phải chịu, nhưng đâu có được em.

- Em không biết làm sao nữa anh ơi!… Em nhớ anh nhưng không làm gì được.

- Em bỏ anh đi!

- Anh đừng nói vậy, em làm gì có tư cách đó. Và em cũng biết anh sẽ không bỏ em.

- Khi em làm việc đó, anh thực sự không dám nghĩ nhiều, anh cũng nghĩ sẽ bỏ qua rồi lại yêu nhau như trước. Nhưng anh như bị ám ảnh, anh nghĩ em sẽ bỏ anh!

Tôi nghẹn tới không thể nói được tiếng nào. Trời ơi, mối tình đầu của tôi, người con trai mà tôi không biết tìm ở đâu ra, vậy mà tôi đang sắp phải mất anh rồi. Ai đó cứu tôi với? Bụng tôi đau, tim tôi đau, đau hơn cả khi mẹ đánh tôi nữa, cái đau mà tôi không ngờ tới, yêu nhau sao lại làm nhau đau. Tôi thấy mình thật đáng ghét. Lấy hết can đảm, tôi nói câu quyết định, câu nói mà tôi chẳng có quyền nói. Nhưng Thái của tôi, anh không thể nào nói ra câu đó, anh quá hiền lành, anh tốt bụng tới nỗi đến phút cuối cùng cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi.

- Mình chia tay đi anh.

- Ừ

Trời đất sụp đổ, anh không nói thêm gì, tôi đứng dậy đi về. Tôi bước những bước chân nặng nề nhưng vội vã. Anh ra mở cửa, tôi chỉ cúi mặt không dám nhìn anh, không dám nhìn vào đôi mắt đã vì tôi mà phải khóc. Anh ôm tôi, siết chặt, tôi vùng ra bỏ chạy.

Ngôi nhà phía sau ngày càng xa, anh của tôi còn xa hơn. Vì sao vậy? Vì tôi ích kỷ? Vì tôi rồ dại? Không phải! Tôi vốn đã không phải một người tốt, tôi không xứng đáng với anh. Anh gặp và yêu tôi là một điều xui rủi, anh phải gặp một người thật tốt, tốt hơn vì anh là hoàng tử. Tôi không biết từ bây giờ chúng tôi sẽ sống thế nào nữa? Trong lòng tôi cầu mong anh hãy mạnh mẽ, mong anh hãy mau quên tôi đi.

Tôi ra khỏi chung cư, nước mắt không ngừng được, mặc cho mọi người nhìn vào mình. Tôi gọi cho Tiên, khi gặp nó chúng tôi cùng chạy đi. Tôi không biết phải làm sao nữa, cuối cùng tôi dừng ở một khách sạn trên đường Sư Vạn Hạnh, lấy một phòng, tôi và nó đi vào…

Vào phòng, tôi bắt đầu gào thét, tôi bắt đầu hoang dại, tôi ngồi bệt xuống đất. Tiên tới vỗ vai trấn an tôi. Tôi buồn lắm, đau lắm! Có phải ai thất tình cũng như thế này không? Nếu không gặp nhau thì anh đâu phải buồn, và tôi đã có thể trở thành người hư hỏng, nhếch nhác ngoài xã hội. Thái ơi, em xin lỗi anh! Con ơi, mẹ xin lỗi con!… Tôi tự nhủ lòng, sau hôm nay tôi phải khác, phải mạnh mẽ, mặc dù không thể mạnh mẽ nhưng tôi vẫn phải thể hiện mình mạnh mẽ hơn. Tôi không thể suốt ngày cứ dựa dẫm, cứ khóc lóc. Tôi phải để Thái của tôi thấy an tâm, không thể để anh cứ nghĩ tới tôi là lo lắng.

Rồi tôi lăn ra khóc, con bạn thân chưa hiểu hết vấn đề nhưng thấy tôi khóc quá cũng khóc theo, hai đứa ôm nhau khóc như hai con điên. Khóc đến hơn hai tiếng đồng hồ thì nín, tôi đau đầu, nghẹt mũi, mặt thì sưng húp, bộ dạng giống như lúc gặp anh ở quán café mà anh chở tôi đi viện lần đầu tiên. Tôi vào toilet định tắm, nhưng tôi không bao giờ lau khăn lạ. Nhớ đến lần đầu tiên tắm ở nhà anh, tôi lại khuỵ xuống, lại gào thét, lại khóc tức tưởi 1 lần nữa…

Dường như tôi đã nhìn thấy những ngày tăm tối nhất trong tương lai của mình.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 9

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vô Dụng Tình Thánh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Cảnh Xưa Người Cũ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17




Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50