Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 9
Chương trước: Quyển 1 - Chương 8
Mới đầu năm học mà tôi toàn học trung bình yếu, xem ra các bậc cha mẹ không cho con yêu sớm cũng phải. Bây giờ tôi ăn không nuốt nổi, tối lại nằm khóc, vậy mà Thái của tôi không hề nhắn tin hay gọi điện gì. Anh đã không quan tâm tới tôi nữa thật rồi. Khoảng thời gian này tôi vật vã vô cùng, đêm nào cũng phải uống mấy viên thuốc nhức đầu mới ngủ được. Một tuần, hai tuần, một tháng rồi hai tháng trôi qua, những kỹ niệm vẫn còn đó, bản thân tôi cũng bớt tự hành xác mình, nhìn người như khúc cây khô, tôi còn có 39kg.
Sáng nay đi học đã nghe tiếng cãi nhau dưới nhà, thì ra mẹ đòi sang cửa hàng để hùn vốn mở café phòng trà với ông Cường. Ngoại cản, cản không được rồi ngoại chửi, mẹ cãi lại.
- Má chuẩn bị tâm lý đi, con sắp đăng ký kết hôn với anh Cường rồi. Sau này con cũng không cần ở đây nữa!
Tôi chạy ngay xuống nhà :
- Mẹ kết hôn với ông Cường hả?
- Ừ!
- Con sẽ chết cho mẹ coi.
- Đừng có hù. Con gái như mày, bỏ nhà đi hoang với trai rồi thất tình khóc như nhà có đám ma, mày tưởng nhà này điếc hết không nghe chắc. Mày nhìn lại mày đi, coi coi bây giờ mày đi ra đường có thằng nào nó thèm mày.
Câu chửi của mẹ chạm đến đỉnh điểm của lòng tự ái, cộng thêm những nỗi u uất bấy lâu, tôi điên lên lần nữa. Nhưng tôi không dại mà bỏ nhà đi vì tôi biết sẽ không có một Thái thứ hai xuất hiện cứu tôi.
Tôi lại bắt đầu ăn chơi, tới trường thì cúp học, được liệt vào thành phần cá biệt của trường chơi chung với mấy đứa lưu ban. Tôi tập tành hút thuốc, uống bia… nhưng vì không chịu được mùi khói thuốc nên sau chỉ uống bia, còn thuốc không hút nhiều. Đi thì thôi, về nhà là tôi với mẹ lại gây gổ nhau như nước với lửa. Mẹ chửi rủa thế nào tôi bỏ ngoài tai, cứ hết tiền lại ngửa tay xin ngoại. Đêm nào say thì ngủ còn không say thì lại tự dày vò, rồi khóc… Nhưng tôi cứ say, say nhiều hơn là tỉnh.
Thứ bảy, tuần thứ ba của tháng 11, tôi thay mặt ngoại và mẹ đi đám cưới người quen là người nhà cô dâu, nhà hàng ngoài quận 1, rất to, rất sang và có nhiều sảnh. Đang giao lưu chuẩn bị nhập tiệc, tôi thấy thấp thoáng một bóng dáng quen đang đi đám cưới ở sảnh bên cạnh.
Chân tôi tê cứng, tim muốn ngừng đập. Là Thái của tôi. Anh mặc quần jeans bụi, áo thun màu đỏ mận, là cái áo mà tôi đã tặng anh vào ngày sinh nhật, cũng chính là cái ngày chúng tôi đã ngủ với nhau. Nhìn anh phong lưu hơn, nuôi râu dài và tóc cũng dài, rất lãng tử, đôi mắt vẫn lạnh, nét mặt thì có vẻ bình thản, nhưng anh hơi ốm so với lúc quen tôi. Tim tôi thắt lại, như có ai vừa cấu xé vào đó, tôi lùi chân đứng nép vào tường. Anh đi cùng một cô gái, họ thân thiết với nhau. Cô gái để xõa tóc ngang vai, mặc áo đầm màu đỏ, rất hợp tông với Thái. Họ nói nói cười cười với nhau, cùng khoác tay đi vào đám cưới bên cạnh. Tôi thấy xung quanh mình tối sầm lại, đây là nhà hàng, là đám cưới, tôi không thể lao tới mà cấu xe người con gái kia được, tôi cũng không thể làm mình làm mẩy mà giở thói khóc than nơi đây. Người tôi run lên vì ghen, run lên vì tức, tôi vội vàng bỏ phong bì vào thùng rồi đi về. Tôi đang tức muốn bể lồng ngực.
- Ê, rảnh không mày?
Đang điên tiết không biết làm gì, thì con bạn lưu ban chung nhóm nhắn tin.
- Tao đi đám cưới, mà xong rồi.
- Sớm vậy má?
- Ừ, sớm, tao không thích đám cưới, bỏ bao thư xong về.
- Đi chơi không?
- Đi.
Tôi lại như một con robot. Bọn trong nhóm lưu ban rất ăn chơi. Đang không còn gì để mất, tôi nhận lời đi luôn.
- Mà đi đâu?
- Đi bay.
- Bay gì?
- Đi bar má ơi.
- Ủa đi bar hay đi bay?
- Thì vô bar rồi bay, đi đi vui lắm, mai chủ nhật mà.
- Ừ, ở đâu?
- Quận 3 nha.
- Ok, lát tao tới.
Khi các đám cưới đã đón khách xong hết, tôi lẻn lẻn ra khỏi sảnh tiệc của mình. Tôi đi qua sảnh tiệc bên cạnh, cái màn nhung của sảnh đã kéo lại để chuẩn bị làm lễ, tôi lẻn vào luôn.
- Chị ơi, chị vô ngồi ổn định, sắp làm tiệc đó chị.
Phục vụ tưởng tôi đi đám cưới, mời tôi về chỗ ngồi. Cái sảnh tiệc này chỉ có chừng ba mươi bàn, tôi cười cười gật đầu.
- À, thôi mình đứng đây, tiệc xong sẽ vô ngồi, mắc công làm phiền đội múa.
- Dạ.
Tôi đứng sát góc màn, đèn chưa kịp tắt hết thì tôi đã tìm thấy Thái của tôi ngồi ở góc tường bên phía tay phải của sảnh tiệc, vẫn vui vẻ nói cười cùng cô gái kia. Tim tôi nhói lên lần nữa, chân không đứng vững, đầu óc mụ mị chạy ra khỏi sảnh tiệc, trượt giày, trẹo chân đau điếng.
Tôi cố đi vào toilet, đứng nhìn mình trong gương, tự cười vào mặt mình một nụ cười châm biếm, tôi tự hỏi: “Cái thể loại như mày mà còn đòi được yêu cái gì? Tự tay mày phá nát tình yêu của mày, chính mày đánh mất người yêu của mày, đáng lẽ mày cũng có được cái đám cưới đàng hoàng mà mày đã phủi sạch. Giờ mày ghen, tư cách gì hả Dung? Mày ghen với ai? Hãy để Thái yên, hãy để anh ấy được yên!“
Tôi cười lần nữa, chua chát, hai hàng nước mắt chảy ra, bụng đau lắm. Tôi quẹt nhanh nước mắt, cười thêm một lần cuối, cười tới bất cần.
Nụ cười báo hiệu sự sa lầy không thể nào ngóc đầu dậy được của tôi.
Lần đầu, lần hai, rồi lần ba, lần bốn… tôi đi bar nhiều hơn. Lúc đầu chỉ nhún nhảy theo nhạc, sau thì tru tréo, hú như khỉ với bọn bạn hư hỏng. Mấy đứa bạn cứ ghép đôi với một đứa tên Khang, hơn tôi hai tuổi, đã bị đuổi học, nhưng vì nhà nó giàu, nó là cậu ấm nên nó cũng chẳng cần phải học hành gì. Nghe tụi kia nói nó thích con gái ốm nên làm mai cho tôi, trong cơn trác táng, tôi bắt đầu buông thả. Được đám con trai nhà giàu bao đi bar, không phải bỏ tiền, từ từ bị tụi nó mời gọi cắn thuốc lắc, tôi thử hết, chơi hết. Tôi cần thử mấy thứ đó để đêm khỏi phải khóc nữa, khi đi về rồi tôi sẽ dễ ngủ hơn.
Cái gì cũng có giá của nó, bọn con trai hư hỏng nhưng không ngu, tụi nó bỏ tiền ra ắt sẽ đòi thứ cho lại. Khang cứ vô bar là lại gần tôi, hôn tóc, hôn má tôi. Rượu mạnh, thuốc kích thích và đương nhiên bến đỗ cuối cùng là lên giường. Tôi say, tôi phê và mệt lả người, hắn chở tôi đến khách sạn.
- Tại sao lại đến đây?
- Thích thì tới thôi, anh theo em bữa giờ chỉ để đến đây thôi cưng!
- Em còn trinh, chưa biết mùi giường chiếu đâu!
- Ha ha, vậy mới đã, cắn thêm một viên đi.
Tên hư hỏng ngậm vô miệng viên thuốc màu hồng, người nồng nặc mùi bia rượu, khói thuốc và cả mùi dầu thơm. Hắn đè tôi xuống cái ghế trong phòng khách sạn, mớm viên thuốc vô miệng tôi.
- Tránh ra!
- Ủa, sao vậy? Em đừng làm anh điên chứ, đang hứng mà!
- Buông ra!
Tôi nói mặc tôi. Hắn đè ghì tôi xuống giường, tay với cái remote bật ti vi to hết cỡ. Hắn hôn hít khắp mặt tôi, rồi tay tôi. Tôi bắt đầu la hét chửi bới, mà hình như tôi càng la hét thì hắn càng thích thú. Hắn nhanh tay cởi cái áo đang mặc và tiếp tục ghì tôi xuống, làm sao mà tôi chống lại được. Tôi dịu giọng :
- Anh lấy bao cao su đi!
- Anh không si đa!
- Anh lấy bao đi!
- Rồi, anh chiều em.
Tranh thủ lúc hắn mở cái hộc tủ đầu giường, tôi phóng nhanh vô toilet. Hắn đập cửa rầm rầm, tôi ngồi yên không trả lời. Một hồi nghe yên lặng, ti vi cũng tắt, tôi mở cửa đi ra.
- Em còn trinh thật à?
- Không.
- Vậy sao phải làm khó nhau?
- Không thích.
- Không thích gì?
- Không thích làm tình với người lạ.
- Vậy sao mới không phải người lạ?
- Yêu nhau thì sẽ không phải là người lạ!
- Được, từ hôm nay anh sẽ là bạn trai của em, được chưa?
Tôi quay qua nhìn, mặt tên khốn đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cổ, trên người chỉ mặc mỗi cái quần con. Nhưng chắc cũng có chút máu nghĩa hiệp nên nghe tôi nói vậy, hắn bèn mặc đồ vào rồi tha cho tôi về.
Hai giờ sáng, người tôi như cái giẻ rách lết về nhà. Mẹ ra mở cửa mà miệng chửi như đọc truyện Kiều. Tôi không quan tâm, có vẻ như hai tai tôi đã khá quen với những điều này. Ghé qua phòng ngoại, nhìn ngoại đắp cái mền dày, tôi muốn vào ôm ngoại một cái nhưng lại sợ ngoại thức nên đành đi lên phòng.
Làm sao có được một Thái thứ hai trên cõi đời này nữa? Tôi cởi hết đồ ra, bộ áo quần này suýt nữa đã bị thằng kia xé rách rồi. Tôi làm gì vậy? Tôi đang làm gì? Cuộc sống của tôi sẽ đi về đâu? Tôi thèm vòng tay của anh, tôi nhớ bờ môi của anh, phải chi… À mà thôi, không phải Dung mạnh mẽ lắm sao? Không phải Dung không bao giờ hối hận những việc đã làm sao? Tôi tự nắm tóc mình, tôi tự đấm vào đầu mình… Rồi khóc! Cứ nhớ anh là tôi lại khóc. Gần một năm rồi, anh không hề gửi một tin nhắn hỏi han nào. Có phải anh đã quá vô tâm không? Nhưng tôi chưa bao giờ trách anh…
Chuyện lại theo lối cũ, hễ mẹ và ông Cường ghé nhà bàn chuyện làm ăn là tôi lại nổi điên. Nổi điên lên thì lại đi bay, lại cắn thuốc, lại uốn éo và lần này tôi thật sự buông thả. Sau nhiều ngày bị Khang đeo như sam thì cuối cùng tôi cũng ngủ với hắn, không phải vì tiền, tôi chẳng biết vì cái quái gì nữa.
“Đừng vì chọc điên người khác mà tổn thương chính mình.”
Câu nói đó của anh tôi nhớ chứ sao không, nhưng bây giờ tôi đâu có thương mình, Thái cũng không còn thương tôi. Tôi ghét cái thân xác này, tôi cần phải hành hạ nó. Sau những cơn phê thuốc, tôi có tật cắn môi, sau đó môi của tôi lúc nào cũng chảy máu. Học hành thì bết bát, đến giờ kiểm tra thì uy hiếp bọn học giỏi bắt tụi nó chỉ bài, dù trung bình cũng không bị đánh ở lại lớp.
Tôi đã ngủ với Khang không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng dùng bao. Ban đầu hắn chiều tôi, cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng càng ngày hắn càng bệnh hoạn, bắt tôi phải làm những trò biến thái để chiều hắn, tôi không chịu thì hắn bắt ép…
- Ngủ với nhau chừng đó lần mà em còn làm giá làm gì, anh thích em nhưng không phải anh sợ em. Bớt làm anh mất hứng đi. Anh phê thì anh điên lắm, anh nói trước.
Nằm trên giường trần truồng, tôi cười hô hố:
- Điên thì giết tôi đi, không phải hù. Con này không thích sống đâu.
- Nói vậy thôi, tại anh nghĩ mình cũng yêu nhau như em nói, không còn là người lạ! Em phải chiều anh chứ!
- Tôi yêu anh khi nào?
Con thú điên lao vô, đè đầu tôi xuống.
- Hôm nay anh sẽ hôn môi em, thử coi em thủ tiết cái môi em được bao lâu? Môi em nạm hột xoàn hay sao mà không cho anh hôn? Lâu nay anh chiều em riết nên em hư quá rồi!
Vì từ đầu, mặc dù làm tình nhưng tôi không bao giờ hôn hắn.
- Đừng có mơ!
- Em đừng có chọc điên anh!
- Dung này cũng từng giết người rồi, anh đừng có chọc điên tôi thì có!
Hắn đè tôi xuống, ngồi trên người tôi, tay hắn bóp cổ và hôn môi tôi. Tôi phản kháng quyết liệt, tôi cắn môi hắn đến chảy máu. Hắn giơ tay tát cho tôi một cái làm tôi ngã lăn xuống giường.
- Giết tôi đi. Giết xong rồi thủ tiêu luôn đi! – Tôi gào lên.
- Anh xin lỗi. – Hắn ôm tôi dậy, thì thào.
- Giết tôi đi, tôi không đánh lại anh đâu. Đánh chết tôi đi rồi làm gì tùy thích.
- Em về đi!
Mẹ không có nhà, cô Hà mở cửa cho tôi… Tôi chạy ngay vô phòng ngoại. Ngoại đã ngủ say, cái radio còn mở cải lương. Tôi quỳ dưới đất, xin lỗi thầm rồi lại khóc.
Sau đó tôi đi lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, cột tóc gọn gàng, mặc bộ đồ pyjama con thỏ và củ cải đỏ… Tôi lấy vỉ thuốc paracetamol trong tủ, gỡ ra được bảy viên, tôi lại đi xuống nhà, lục lọi lấy thuốc của ngoại, có cả thuốc ngủ của người già… Hơn 2 giờ sáng, mẹ không có nhà, ngoại và cô Hà đã ngủ. Tôi như hành động không suy nghĩ như một con robot, đứng trước gương, tay nắm một nắm thuốc. Tôi bỏ tất cả vào miệng, nuốt xuống, rồi tôi lên giường nằm. Tôi ước hai điều, hoặc cho tôi chết đi, hoặc khi mở mắt ra tôi sẽ được thấy Thái của tôi như lần đầu tiên và tôi hứa sẽ không để mất anh…
Mở mắt ra, mệt mỏi, bụng đau, toàn thân ê ẩm… quay đầu nhìn thôi cũng thấy khó khăn. Thì ra tôi chưa chết, tôi thấy mẹ gục ngủ bên bàn. Không thấy Thái, anh đã bước ra khỏi cuộc đời tôi thật rồi. Thì ra là cô Hà phát hiện sớm, lúc hơn bốn giờ sáng, cả nhà gọi mẹ về đưa tôi đi rửa ruột. Tay chân tôi ê ẩm vì tối qua bị tên kia đè, môi thì khô, cổ thì đắng nghét.
- Sao con ngu ngốc vậy?
Tôi cười trừ khi thấy mẹ bật dậy đến bên tôi.
- Mẹ cũng còn quan tâm con sao? Không phải mẹ muốn con chết đi cho khuất sao? Cứu con làm gì?
Mẹ đứng yên, nước mắt chảy dài…
- Ngoại con đâu, sáng rồi mà phải không?
- Ngoại bệnh rồi, đang sốt cảm. Cô Hà đang ở nhà với ngoại, ngoại khóc nhiều vì lo cho con.
- …
- Dạo này ngoại yếu rồi, mà con hay về khuya, mẹ cũng hay đi, nghĩ lại thấy tệ quá. Mẹ xin lỗi, hãy về với mẹ và ngoại.
Nếu mẹ nói những câu này sớm hơn thì tốt biết mấy… Tôi đau lòng lắm! Tôi tự đập đầu mình xuống giường rồi gào khóc, mẹ la hét, bác sĩ lao vào. Họ lại chích thốc vào tay tôi. Chắc mẹ đang nghĩ là tôi hối hận, hay là mẹ nghĩ tôi buồn vì ngoại bệnh? Mẹ không biết là tôi đã hư hỏng tới dường nào rồi, ngoại cũng không biết cháu ngoại bé bỏng của ngoại cũng đã tha hóa từ lâu. Nhưng, từ trong thâm tâm tôi, tôi làm tôi chịu, chưa hề trách ai, có trách chỉ tự trách mình.
Kết luận tôi bị viêm dạ dày, suy nhược cơ thể, thiếu máu não, hạ canxi… Tôi nằm trong viện đến ngày thứ hai, ăn cái gì vô cũng nôn ra. Dù xảy ra chuyện gì tôi đều nhớ tới anh. Sao cả năm trời rồi mà tôi vẫn có cảm giác chuyện chỉ mới như ngày hôm qua, ăn cũng nhớ, uống cũng nhớ, bệnh cũng nhớ, và khi làm tình cùng thằng khác tôi lại càng nhớ anh hơn hết. Không biết anh có nhớ tôi không?
- Anh có nhớ em không?
- Có.
- Em sắp chết rồi, anh đến thắp cây nhang nha.
- Em nói cái gì vậy?
- Em nói là đám ma của em, anh nhớ dẫn bạn gái đến thắp cho em cây nhang.
- Em nói cái gì vậy, em đang ở đâu?
- Hãy đừng quan tâm em như thời gian qua anh à! Em thấy anh hạnh phúc là em vui rồi.
- Em đang ở đâu?
- Ở một nơi quen thuộc với cuộc đời em. Giờ không có anh, mẹ em lo cho em. Như vậy chết cũng nhắm mắt.
Tôi nhắn có mấy tin nhắn mà mắt mũi nhòe ra hết, đau đầu không chịu nổi. Điện thoại reo. Tôi tắt máy. Điện thoại cứ reo. Tôi khóa máy.
Lần này có tìm anh cũng không tìm ra em nữa rồi, anh không biết nhà em, không biết gì cả. Nhưng chắc gì anh sẽ tìm em chứ?
Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 10