Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 10

Chương trước: Quyển 1 - Chương 9



Đến ngày thứ năm, tôi ăn được một chút, uống sữa cũng không bị nôn ra nữa. Chiều hôm đó, bác sĩ cho tôi xuất viện. Nằm viện năm ngày mà ngoại không vô thăm tôi ngày nào, toàn là dì, cậu và anh chị họ vô thăm và ngủ thay phiên. Chắc ngoại tôi yếu lắm rồi? Mẹ nói tôi còn yếu không nên ra gió nên đi taxi về.

Khi về đến khúc cua gần nhà, mắt tôi nhìn bâng quơ ra đường. Tôi thấy anh đứng ngay ngã ba đường nơi anh đã chở tôi về nhà một lần, vì không biết nhà nên anh đứng đó để tìm tôi… Tôi hạnh phúc, hạnh phúc vì anh vẫn còn quan tâm tôi, nghĩ thế nước mắt tôi lại chảy ra. Xe chạy vụt qua, tôi ngoái lại nhìn gương mặt đợi chờ của anh, cái kiểu chờ đợi cô đơn đến tội nghiệp như lúc anh đến trước khi hẹn đi café vậy.

Về đến nhà, ngoại khóc không ngừng làm tôi cũng khóc theo. Đến lúc lên lầu, tôi mở điện thoại, vô vàn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

“Em đang ở đâu vậy? Làm ơn nói cho anh biết đi!”

“Anh xin em, em đang nằm ở bệnh viện nào?”

“Là anh sai rồi, sai hết. Anh xin lỗi, hãy cho anh một cơ hội. Mình quay về với nhau đi em?”

“Anh không thể sống thiếu em. Anh buồn lắm! Anh nhớ em lắm Dung à…”

Tôi chỉ trả lời một tin nhắn bằng câu hỏi:

“Cô gái hôm nọ là ai?”

“Anh không biết cô gái nào. Em đang ở đâu?”

“Cô gái trong đám cưới ở quận 3 hồi tháng 11.”

“À, đó là Kim, em họ của anh.”

“Ừ, vậy được rồi, anh về đi, đừng đứng đó chờ em nữa. Em cám ơn anh đã quan tâm em, em vui rồi.”

Điện thoại reo. Tôi không nghe máy. Tin nhắn đến.

“Làm ơn nghe điện thoại, một lần thôi em.”

Điện thoại lại reo.

- Em nghe. – Tôi trả lời bằng giọng không thể yếu ớt hơn được nữa.

- Trời ơi, em bị gì vậy? Cho anh gặp em đi mà.

- Thôi anh về đi, mình hết duyên rồi, em không gặp anh nữa đâu, em chỉ muốn biết anh có còn quan tâm em nữa không mà thôi. Anh còn nghĩ tới em là em vui rồi. Em không sao. Không có anh em hứa sẽ sống tốt.

- Hãy cho anh một cơ hội.

- Anh về đi, đừng đứng đó nữa. Em vừa đi qua chỗ anh đứng, em thấy anh rồi.

- Anh xin lỗi em.

- Anh không có lỗi. Em chưa từng trách anh dù chỉ một lần. Lỗi lầm ở em hết, em làm thì em chịu. Anh về đi, hứa với em hãy sống thật tốt, hãy hạnh phúc. Quên em đi anh.

- Anh sẽ về, nhưng anh không bao giờ quên em.

Tôi cố gắng nói cho tròn từng chữ một để anh yên tâm, mặc dù tôi nghẹn giọng và anh cũng nghẹn giọng. Không thể nào quay về được nữa rồi, cho dù anh có yêu thương tôi đi nữa, có bỏ qua mọi lỗi lầm đi nữa thì tôi cũng đã đi quá xa rồi. Tôi không thể nói dối anh. Còn nếu tôi nói thật về quãng thời gian tôi đã sống vừa qua thì lại quá tàn nhẫn với anh. Tôi làm anh đau một lần là quá lắm rồi. Thái của tôi xứng đáng được nhiều hơn chứ không phải thế này. Đây là lần cuối cùng tôi nhắn tin cho anh. Tôi thỏa mãn khi biết cô gái đó không phải bạn gái anh, và quan trọng là anh đã tìm mọi cách để đi tìm tôi, như vậy là kết thúc quá hạnh phúc cho tôi rồi. Tôi cười nhẹ nhàng, mãn nguyện, thầm mong anh hãy quên tôi đi. Chưa bao giờ tôi hối hận vì đã gặp anh, nếu có kiếp sau gặp lai tôi sẽ bù đắp cho anh...

Tôi cố gắng tập trung học hơn sau chia tay, mặc dù vẫn rất nhớ, khóc cũng có nhưng ít hơn. Tôi cũng hông còn đàn đúm đi ăn chơi với đám bạn xấu nữa. Đợt này ngoại yếu hẳn, đầu óc không còn minh mẫn, mắt thì mờ, thỉnh thoảng ngoại lại sốt cao phải nhập viện. Mỗi lần nhập viện là ngoại không nhớ ai trong gia đình, toàn nói chuyện một mình. Bác sĩ nói ngoại già, khi sốt cao dễ bị nhũn não. Rồi chuyện gì tới cũng tới, ngoại bắt đầu không ăn được nhiều, bị chứng tiền hôn mê của người già. Khi tôi học đến cuối lớp 12 thì ngoại mất. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi đã rất sốc, mẹ cũng buồn nhiều.

Những ngày chịu tang ngoại, tôi thấy mẹ dịu hơn, không còn đi với ông Cường nữa. Hóa ra ông ta chưa dụ được mẹ tiền mở café phòng trà thì đã dụ được con mồi khác to hơn, trẻ hơn mẹ và ông ta cưới người đó. Cuối cùng, người đàn ông khốn nạn đó cũng trả mẹ lại cho tôi nguyên vẹn. Mẹ con tôi thương yêu nhau hơn, lâu lâu tôi nghe mẹ khóc và lấy hình của ngoại ra coi, chắc vì nhớ ngoại quá. Tôi cũng vậy, đến mãi sau này tôi vẫn khóc khi nghĩ về ngoại.

Tôi học không tốt nên rớt đại học. Vào cao đẳng, tôi cũng cố gắng học lắm. Thời gian này, cũng có vài người ngỏ lời với tôi nhưng vì trái tim chưa lành vết thương, lại tủi thân vì luôn nghĩ mình hư hỏng nên tôi sống khép kín, không cho mình cơ hội mở lòng với người ta.

Sinh nhật lần thứ 21 lặng lẽ trôi qua… Gia đình ai cũng buồn mà tôi thì cũng không còn tha thiết ồn ào náo nhiệt, không có ngoại thì tôi gần như mất hết hứng thú. Ngoại mất một năm, tôi chia tay anh gần hai năm. Tôi nhận thấy mình thay đổi nhiều, bắt đầu biết nấu ăn, biết đi chùa vào mỗi ngày rằm, phong cách giải trí cũng khác, thích nhạc Pop, không còn mê rock mạnh hay rap như trước.

Sau giỗ đầu của ngoại, tôi xả tang và đi chùa. Tôi tới chùa Việt Nam, tình cờ gặp một đứa bạn cấp 3, nó chơi chung trong nhóm lưu ban. Tôi thấy nó bụng bầu tròn xoe, cứ đứng ngay tượng Phật Quan Thế Âm khấn vái. Sau khi lễ chùa xong, tôi có mời nó đi uống café.

- Dạo này mày làm gì? – Nó hỏi tôi.

- Tao đang học.

- Đại học hả?

- Không, cao đẳng thôi. Còn mày, cưới hồi nào mà bụng bầu bự vậy?

- Không có cưới, tao lỡ chơi thuốc rồi có bầu với bồ. Tụi tao cũng thương nhau lắm nên quyết đòi cưới. Mà bồ tao không cai được nên mẹ tao không chịu, giờ bồ tao đang đi cai trong trại. Tao chờ ảnh về.

- Ừ.

- Nhưng con tao không được khỏe, tim yếu lắm.

- Mấy tháng rồi?

- Hơn 6 tháng rồi. Nó cũng là động lực của tao, bác sĩ nói nếu thai không phát triển thêm thì phải chấm dứt thai kỳ, nên tao hay đi chùa để van vái. Tao mong tao giữ được con để chờ ba nó về.

- Chồng mày đi mấy năm?

- 18 tháng thôi, còn 13 tháng nữa mới được về.

- Dạo này mày còn liên lạc với tụi nó không?

- Không, nghe đồn tụi nó đứa bán hàng trắng, đứa bị bắt, đứa đi giật đồ tùm lum… À, còn anh Khang cũng cưới vợ rồi.

- Ừ.

- Nghe nói sắp đi định cư ở nước ngoài.

- Ừ, cậu ấm mà.

- À, mà lúc trước đang quen sao bỏ luôn vậy? Sau này đi chơi anh ấy cấm nhắc tới mày luôn!

- Ừ, tại tao không chiều được hắn nên hắn bỏ.

- Lúc này mày nhìn trắng trẻo, có da có thịt hơn. Thôi, ổn định vậy được rồi, đừng ăn chơi nữa. Tao cũng tu rồi, giờ tao đang ra cửa hàng gạo bán phụ với má bồ tao, còn mẹ tao giận thì tao năn nỉ, trước sau gì cũng chịu thôi à.

Nghe câu chuyện của đứa bạn, tôi ngẫm chuyện bản thân mà cảm thấy xấu hổ cho mình, không hiểu có phải tuổi trẻ nên mới như vậy hay là do bản chất của mình là như vậy? Người ta bất chấp để giữ con để được cưới, còn mình thì…

Tôi quyết tâm thay đổi bản thân một lần nữa – một lần cuối. Tôi cắt tóc ngắn, học thêm anh văn. Tiên cũng đã đi du học nên giờ tôi chẳng còn đứa bạn thân nào. Người yêu không có, bạn thân đi xa, ngoại thì mất, giờ tôi buộc mình phải tự sống mạnh mẽ hơn.

Thời điểm Blog 360 bắt đầu xuất hiện, tôi cũng có một blog của riêng mình. Tôi hay viết blast là những câu nói hay về tình yêu – cuộc sống, tạo entry kể lại câu chuyện của mình nhưng viết dở dang, tạo theme là hình ảnh một trái tim màu xanh băng giá… Rồi nhờ đó mà tôi có thêm được những người bạn mới, rồi gặp nhau giao lưu café này nọ. Nhóm chơi blog của tôi có khoảng bảy, tám người thường xuyên gặp nhau tán gẫu, hôm thì đi café, hôm thì mấy anh bạn trai dẫn đi chơi bi-a, rồi dẫn đi xem bóng đá vào cuồi tuần, hôm thì rủ nhau đi coi kịch, coi phim, cũng có khi đi bar nếu có tiệc gì đó. Nhưng đó chỉ là hội bạn độc thân, hoàn toàn trong sáng.

Tôi tự nhận thời điểm đó tôi rất hòa đồng, vui tính và cởi mở. Có lần mẹ tôi đi chùa nhiều ngày, tôi còn rủ nhóm bạn về nhà nấu nướng nữa. Nếu nói bản thân đang cố che đậy vết nhơ quá khứ thì cũng không đúng, tôi muốn đạp lên vết nhơ nhớp đó mà sống tốt hơn, vì Thái, vì ngoại. Ai cũng có bí mật của riêng mình, và quãng thời gian đen tối đó là bí mật mà Thái không bao giờ biết, ngoại cũng không bao giờ biết.

Dạo này không biết sao tôi hay bị đau thắt lưng, huyết trắng cũng ra hoài mà không để ý, dần thì bị ngứa ngáy hơi khó chịu. Tôi đi khám bác sĩ phụ khoa, kết luận bị viêm lộ tuyến, phải làm xét nghiệm ung thư cổ tử cung. Tôi điều trị bằng cách đặt thuốc liên tục hai tháng trời dai dẳng mà không thấy hết. Tôi không biết nói với ai cả, chuyện tế nhị này chắc chắn không thể nói với bạn được rồi. Tôi đâm chán nản và ít đi chơi hơn. Tôi cảm thấy nếu như cứ hoang mang lo sợ thì sẽ lại u uất như lúc trước, tôi không muốn như vậy. Trong bữa cơm, tôi nói với mẹ:

- Mẹ ơi!

- Sao con?

- Con cần nói chuyện với mẹ, nếu không nói ra chuyện này chắc con chết.

- Ừ.

- Mẹ chuẩn bị tâm lý đi mẹ. Con khó khăn lắm nhưng phải nói, vì nếu một ngày con bị ung thư mà chết thì ít ra mẹ cũng biết vì sao.

Mẹ để chén cơm xuống, mắt nhìn tôi yêu thương, chờ đợi câu chuyện. Tôi bắt đầu mím môi, nước mắt lưng tròng.

- Con bị viêm cổ tử cung.

- Tại sao?

- Lúc trước con… Lúc trước con lỡ có bầu…

- Trời ơi, con ơi, lúc con bỏ nhà đi phải không?

- Không phải, lúc con về rồi…

- Thằng nào?

- Mẹ nghe con nói hết. Mẹ đừng trách người đó, là tại con.

- Tại con cái gì, nó làm con có bầu rồi bỏ con phải không? Có phải như ba mày bỏ mẹ không?

- Không phải, người đó đòi cưới mà con không dám cưới nên con tự ý phá thai, mà không biết sao bây giờ nó mới viêm, con không biết làm sao!

Hai hàng nước mắt mẹ chảy dài sau khi tôi dứt câu… Không hiểu sao khi nói ra với mẹ, lòng tôi lại nhẹ nhàng như vậy, không còn cảm thấy nặng nề nhiều…

- Mẹ xin lỗi con.

- Mẹ, con xin lỗi mẹ. Lúc đó con ngu quá, mà con sợ đủ thứ. Con không dám nói với mẹ, không dám nói với nhà mình, mẹ tha lỗi cho con. Con biết việc mình làm thất đức lắm nhưng lúc đó con sợ lắm.

Tôi quỳ dưới chân mẹ, ôm chân mẹ, rồi mẹ con tôi ôm nhau khóc.

Những ngày sau đó, mẹ tìm bác sĩ chạy chữa cho tôi. Cứ ở đâu có bác sĩ, bà mụ giỏi là mẹ hỏi hết. Được quan tâm, che chở một lần nữa, trong nỗi nhục nhã mặc cảm của bản thân, tôi cảm thấy được an ủi phần nào. Xem ra số tôi vẫn còn tốt lắm. Vài tháng sau thì bệnh thuyên giảm, tôi mừng lắm, tinh thần vui vẻ trở lại.

- Ngày trước mẹ còn bướng hơn con nên mẹ khổ vì tình cảm nhiều rồi, giờ mẹ muốn con không phải khổ nữa. Con gái mẹ phải lấy được một người chồng đàng hoàng, yêu thương con thật lòng thì mẹ mới gả.

Tự nhiên khi nghe mẹ nói câu này, tôi cảm thấy mông lung. Lấy chồng sao? Quá khứ như vậy có lấy được chồng hay không? Bao nhiêu tuổi thì nên lấy chồng? Và tôi hứa với lòng, khi gặp một người nào đó có tình cảm, trước tiên tôi sẽ kể tất cả những gì xảy ra trước kia cho người đó nghe, đương nhiên là trừ lúc ăn chơi hư hỏng. Nếu người đó đồng ý thông cảm và hiểu cho tôi, tôi nguyện sẽ yêu và bù đắp cho người đó suốt đời. Rồi tôi lại nghĩ, đàn ông tốt thì tốt nhưng mấy ai chấp nhận được một người như tôi, có điều tôi đã tự hứa với lòng rằng sẽ không gian dối trong tình yêu. Thái là mối tình đầu tôi tôn thờ, tôi cất anh vào một góc trong tim, tôi cũng tự nhủ sẽ không so sánh người sau này với Thái. Nhưng không biết có bị quả báo không đây nữa?

Tôi thở dài chán nản, nhưng phải ăn mừng vì bệnh đã đỡ nhiều, vẫn phải đặt thuốc nhưng không còn khí hư nhiều nữa…

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 11: Quyển 2: Trưởng Thành

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Nơi Nào Hạ Mát

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25


Anh Đừng Đi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 98


Chết Rồi! Tao Yêu Chồng!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 6