Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 11: Quyển 2: Trưởng Thành
Chương trước: Quyển 1 - Chương 10
Quyển 2: TRƯỞNG THÀNH
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
23 tuổi, khi mà người ta đã tốt nghiệp thì tôi học mới năm 2, còn hai năm nữa mới xong. Thời điểm này, có thể nói tư tưởng tôi đã lớn hơn nhiều, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới mối tình đầu của mình nhưng rồi chỉ dừng lại ở suy nghĩ, tôi không dám nghĩ tới chuyện hàn gắn dù biết anh sẵn sàng mở lòng với mình. Tôi muốn mối tình đó ngủ yên như một giấc mơ đẹp. Tôi chẳng phải loại người lạnh lùng nên không mang ý nghĩ ở vậy suốt đời, tôi vẫn chờ một tình yêu nữa. Tôi tin là ông trời sẽ cho tôi một cơ hội nữa, tôi muốn được yêu thêm một lần…
Tôi vẫn giao lưu với bạn bè, càng lớn càng nhiều bạn, bạn ngoài đời cũng có, bạn trên mạng cũng có.
Tôi lên diễn đàn công nghệ hỏi ý kiến về chuyện mua một cái laptop mới. Ở đây, tôi được một bạn Mod tư vấn nhiệt tình, sau đó còn trao đổi YM (*) để dễ nói chuyện hơn nữa. Dần dà tôi quen thêm một người bạn ảo giỏi công nghệ. Rồi bạn đó và tôi bắt đầu giao lưu qua YM. Ban đầu tôi cũng bình thường, nhưng càng ngày tôi càng thấy bạn này thú vị, nói chuyện lại cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận khi dặn dò.
(*)YM: Yahoo Messenger – một công cụ giao lưu trực tuyến
“Bữa giờ chat cũng lâu mà chưa biết bạn là trai hay gái?”
“Mình là nam.”
“Hèn gì, mình cũng nghi nghi, vì con gái mình ít hứng thú về công nghệ.”
“Ừ, chắc vậy.”
“Mà bạn tên gì? Chỉ biết bạn là “Giáo Chủ” trên diễn đàn nhưng ngoài đời chưa biết tên, để mà cám ơn.”
“À, mình tên Vinh.”
Đây là những câu hỏi giao tiếp cơ bản, vậy mà chỉ có tôi hỏi còn bên kia thì cứ lạnh lùng. Điều này càng làm tôi càng thêm tò mò.
“Vinh bao nhiêu tuổi?”
“Mình 27.”
“Ồ, vậy mình gọi bằng anh rồi.”
“Ừ.”
“Thôi, em mua được máy rồi. Dù sao cũng nhờ sự chỉ dẫn của anh mà em mua được cái máy theo ý mình. Cảm ơn anh nha!”
“Ừ.”
Đoạn chat nào cũng y như vậy, không về mấy cái máy, không về linh kiện thì cũng là “Ừ, Ồ…” làm tôi tưởng tượng ra một anh bạn rất lạnh lùng và khó gần. Chuyện cũng không có gì to tát cho đến một ngày học bài, online khuya thấy người đó viết trạng thái: “Nếu máy tính có tình cảm, có khi kết hôn với một em cũng được, em hư chỗ nào, mình sửa chỗ đó, khi em hư nặng thì mình bỏ em chứ em không bao giờ được bỏ mình…” Dòng trạng thái của Vinh làm tôi tò mò quá, không biết có nên “buzz” một cái để hỏi han, tám một chút hay không nữa. Mới hơn 9h giờ thôi mà bạn bè cú đêm của tôi cũng offline gần hết, chỉ còn hai, ba đứa đang treo nick.
“BUZZ!!!”
“?”
“Tâm trạng vậy anh Vinh?”
“À, quên, đáng lẽ anh cũng nên hỏi lại em tên gì? Bao nhiêu tuổi, còn em là con gái anh biết rồi.”
“Sao anh biết em là con gái?”
“Chỉ có con gái khi nói về máy tính mới hỏi hết cái này tới cái kia tùm lum như vậy thôi.”
“Em là Dung, 23 tuổi.”
“Sao em chưa ngủ?”
“Em ôn thi.”
“23 tuổi em còn học gì mà thi?”
“Em đang học cao đẳng. Em học dốt bị lưu ban hết hai năm nên học trễ anh ơi!”
“Ờ, em học ngành gì?”
“Kế toán anh ạ!”
“Ừ.”
“Còn anh? Mà anh viết cái trạng thái nghe hay ghê!”
“Hay không em?”
“Hay mà, như kiểu anh bị thất tình vậy.”
“Thì anh đang bị thất tình mà.”
“Nhà anh ở Sài Gòn luôn hả?”
“Ừ, nhà anh ở Tân Bình, còn em ở đâu?”
“Em ở Gò Vấp. Thôi, anh đang có tâm trạng nên em không làm phiền. Em ôn bài đây.”
“Cũng phải! Em nên học đi, học giỏi thì cố tìm người giỏi hơn mà yêu, đừng có yêu người dở hơn rồi bỏ người ta, chê người ta, tội nghiệp lắm nha.”
“Ủa, sao anh nói vậy?”
“Ừ, không có gì đâu, anh tào lao thôi.”
“Dạ, em out đây.”
Nói tới đây, tôi tạm thời để máy đó mà quay ra ôn bài.
“BUZZ!!!”
Bị BUZZ lại một cái rung cả màn hình.
“Dạ?”
“Sao nói out mà chưa out?”
“Dạ. Em out liền đây anh!”
“Mà em có điện thoại không?”
“Có anh.”
“Cho anh số, có gì đi nhậu chung.”
“Sao lại rủ đi nhậu? Em là sinh viên chứ đâu phải bán quán nhậu?”
“Bộ sinh viên là không nhậu hả em?”
“Ok, anh cho số đi, em nhá qua cho.”
“OK em 0903………..”
Tôi lại quay ra làm mấy bài toán, nhưng chẳng học vào được chữ nào. Nghĩ lại cũng lạ, cái ông này bình thường đâu có nói nhiều vậy, sao hôm nay còn xin cả số điện thoại của tôi. Thôi thì cho đại đi, chắc cũng không đến nỗi nào.
“BUZZ!!!”
“Sao anh?”
“Sao chưa nhá qua cho anh nữa, em sinh viên?”
“Ok, ok…”
Vậy là anh lại BUZZ, tôi đành phải gọi qua số anh vừa cho. Thật bất ngờ là chuông vừa đổ bên kia bắt máy luôn.
“Alo.”
“Alo, em tưởng chỉ nhá máy?”
“Ừ, anh nghe thử giọng em?”
“Nghe giọng em làm gì?”
“Coi bói!”
“Sao nghe giọng mà coi bói được?”
“Ừ, giọng em không đến nỗi.”
“Đến nỗi gì?”
“Đến nỗi dịu dàng và ngọt ngào, giọng có vẻ hơi thô.”
“Thì sao anh?”
“Thì em không phải người lãng mạn, dịu dàng.”
“Hay quá ta ơi. Sai rồi, em lãng mạn và dịu dàng lắm!”
“Không phải đâu, em yếu đuối và thích dựa dẫm phải không?”
Tự nhiên lời anh nói làm tôi khựng lại. Chỉ là một câu nói bâng quơ của một người chưa từng gặp mặt thôi mà làm tim tôi đập hơi nhanh. Tôi mất vài giây suy nghĩ lung tung…
“Alo, alo, em gì còn đó không?”
“Em Dung anh ạ.”
“À, bé Dung, giờ em rảnh không?”
“Em đang học bài mà.”
“À quên, anh định rủ em đi nhậu.”
“Ở đâu? Giờ này nhậu gì nữa?”
“Anh chạy qua Gò Vấp nhậu cho gần nhà em.”
“Ừ, nhà em gần chợ Gò Vấp, anh qua thì em tiếp.”
“Ok em!”
Nói là nói vậy, chứ tôi nghĩ chỉ là bông đùa cho vui thôi. Thậm chí tôi còn nghĩ, có khi hôm nay ai vào nick của anh này chat mà chọc tôi cũng không chừng… Thôi kệ, thoát nick rồi học tiếp. Hôm nay mới thứ năm, nhưng tôi được nghỉ tới hết tuần, qua tuần thì thi. Tôi nhìn ngôi nhà bằng vỏ sò bên tủ, cười một cái rồi lại hứa lần nữa sẽ cố học và sống thật tốt đẹp dù có muộn màng.
Ngồi ngáp dài ngáp vắn được gần nửa tiếng thì điện thoại reo. Ôi cha mẹ ơi, đúng là sai lầm khi cho số điện thoại qua mạng! Miễn cưỡng phải alo một cái, hy vọng người đó nói không biết đường qua chợ Gò Vấp.
“Alo?”
“Alo, em sinh viên, anh đang ngay ngã tư chợ Gò Vấp đây.”
“Cái gì?”
“Nhà em ở đâu, em nói là anh qua em sẽ tiếp mà.”
“Anh ơi, 10 giờ đêm rồi.”
“Tại em nói chịu nên anh mới qua mà. Ra chơi!”
“Em tưởng anh nói giỡn.”
“Ra đi em, anh đi xe màu trắng xanh biển số ……, đứng ngay ngã tư nha!“
Nói xong anh ta tắt máy luôn. Tôi ngẩn ra, không biết phải làm sao lúc này. Không phải tôi chưa từng gặp bạn qua mạng, nhưng không phải kiểu này. Mà bây giờ là 10 giờ đêm rồi, bài vở còn cả đống. Mà nghĩ lại cũng tại mình, tự nhiên lại đồng ý với anh ta, ngu quá là ngu! Thôi, khoác cái áo khoác đi ra một chút, chắc cũng chỉ là loại con trai dẻo miệng muốn tán gái đây? Phải xộc xệch để hắn thấy mình xấu xí, bỏ chạy luôn cho rồi.
Tôi mặc một cái quần jeans lửng qua đầu gối, cái áo sơ mi, lấy thêm cái áo khoác nữa rồi xuống nhà.
- Mẹ, con đi ra đây chút!
- Giờ này còn đi đâu?
- Bạn con nó đi chơi về, ngang đây ghé rủ con ra ăn khuya.
- Ở đâu?
- Nó đứng ngay chợ nè.
- Vậy đi về sớm, mẹ không khóa cửa trong, con đi khóa cửa ngoài, lát mẹ có ngủ thì tự mở cửa.
- Dạ.
Mẹ đang tính sổ sách, tôi đi bộ ra luôn. Đi hết cái hẻm mấy chục mét là ra đường, với lại giờ này chợ cũng còn đông lắm, dắt xe ra cũng mệt.
Ra tới ngã tư, tôi nhìn trái nhìn phải, đúng là thấy một người đi xe trắng xanh đang đứng ngay lề thật. Tôi đang nhìn thì anh ta cũng nhìn thấy tôi, người cũng khá cao ráo. Anh vẫy vẫy tay:
- Em sinh viên phải không?
Ôi trời, cái gã mới hôm trước chỉ ừ hử trên mạng, sao nay lột xác vậy không biết? Tôi cũng ngượng ngùng vẫy tay lại. Anh chạy lại gần.
- Em lên xe đi!
- Khỏi đi anh, em bước qua đường là tới, anh chạy xe qua đi.
- Em sợ anh chở em đi luôn à, bé Dung?
- Không phải, vì kế đây thôi.
Tôi chỉ tay qua quán ốc bên kia đường rồi đi bộ qua. Còn anh ta phóng xe vèo cái tới trước.
- Em uống gì?
- Bia, một chai thôi.
Cũng đang tưng tưng cái đầu, chưa học hành được gì mà, thôi làm một chai cũng được.
- Anh uống gì?
- Bia.
Vậy là kêu hai đĩa ốc, một thố nghêu ra và hai con người xa lạ lai rai.
- Anh xỉn rồi phải không?
- Không, anh chỉ không tỉnh thôi chứ chưa xỉn.
- Hèn gì không giống cái kiểu chat của anh.
- Kiểu chat của anh làm sao?
- Lạnh lùng, cộc lốc.
- Ừ, chắc vậy.
- Em phải học bài, ngồi uống một hay hai chai rồi vô nha.
- Em thuê nhà à?
- Không, nhà em.
- À…
- Anh ở đâu bên Tân Bình?
- Đường Âu Cơ.
- Anh làm gì?
- Anh làm mướn.
- Anh bị thất tình hả?
- Ừ, mà sao em hỏi thẳng quá vậy em?
- Em cũng trải qua cảm giác đó rồi nên em hiểu. Với lại em không biết cách nói lòng vòng.
- Em bị đá?
- Không, tụi em chia tay.
- Ai nói lời chia tay?
- Em!
- À, vậy là em đá người ta.
- Không biết sao em lại tiếp chuyện với môt người lạ hoắc lạ huơ về mấy chuyện này vậy, anh thấy kỳ không?
- Không, anh là Mod trên forum mà, quen nhau chứ lạ gì! Lên chai đi em.
Mới nói mấy câu mà anh đã uống hết một chai rồi, chắc là đang tâm trạng lắm. Nói chung, nhìn cũng thấy tội tội.
- Anh uống đi, em uống một chai cho vui thôi chứ không uống đua với anh được, lát em còn phải làm bài.
- Ừ, cũng được. Em chịu ngồi chơi là anh cảm ơn em rồi.
- Anh mới bị đá hả?
- Không, gần một năm rồi em.
- Một năm? Anh là đàn ông mà còn suy sụp vậy sao?
- Ừ, hôm nay anh gặp lại người yêu.
- Ồ, nên anh mới xỉn hả?
- Ừ.
- Hình như anh tâm trạng lắm? Nếu u uất thì hãy kể cho em nghe, kể xong coi như thôi, dù gì em với anh cũng chưa quen biết gì nhau mà. Kể ra cho nhẹ lòng.
Tôi đồng cảm với tâm trạng của một người đau khổ, miệng anh cứ hay cười cười nhưng mắt thì rõ là u ám. Bỗng điện thoại anh đổ chuông.
- Alo?
- …
- À, tao đang đi công chuyện, không có gì hết, lát về tao gọi sau.
- …
- Ừ, công chuyện thiệt, Gò Vấp.
Anh vừa nói vừa nheo mắt nhìn tôi và cười.
- Thằng bạn thân anh, nó sợ anh tự sát nên gọi.
- Anh định tự sát hả?
- Ha ha, ừ, ngày chia tay cách đây một năm anh xỉn quá chạy đâm đầu vô xe tải. Mà trời cứu hay sao mà không bị gì hết, dập một tí lá lách và bể miệng thôi.
- Trời, ghê vậy. Chắc anh đau đớn lắm hả?
- Đau như bò đá.
- Nếu anh muốn thì kể, không thì em ngồi chơi với anh chút rồi em vô, nói tào lao vui thôi cũng được.
Mắt người đàn ông đó tự nhiên trùng xuống, bưng ly bia ực một cái hết nửa ly, anh ta có vẻ trầm tư hẳn.
- Mối tình đầu của anh!
- Em nghe, nếu anh muốn xả ra cho lòng nhẹ hơn. Anh tên Vinh phải không?
- Em mau quên vậy?
- Dạ không, anh kể tiếp đi.
- Anh và Diễm quen nhau từ nhỏ, mẹ Diễm là bạn thân của mẹ anh, tụi anh học chung cấp 1, cấp 2… Nói em nghe chứ mới lớp bảy mà tụi anh đã thương nhau rồi.
- Ừ, em nghe đây.
Anh cứ tu bia liên tục, miệng thì kể, đôi khi còn cười hạnh phúc nhắc về những kỷ niệm đẹp và cũng đôi khi cười khẩy vào câu chuyện đầy vị chua chát của mình.
- Nói chung tụi anh quen nhau từ năm 14 tuổi đến năm 25 tuổi. Gia đình hai bên rất yêu quý nhau, mà Diễm phải nói là số một luôn, đẹp – thông minh – giọng ngọt ngào… Nói chung là từ lúc quen Diễm, lúc nào anh cũng lo sợ mất cô ấy. Mặc dù Diễm cũng là tiểu thư nhà giàu nhưng từ cái xe máy đầu tiên, cái đồng hồ, dây chuyền hay bất cứ thứ gì cô ấy dùng đều là anh xin tiền nhà anh mua cho cô ấy hết. Mỗi lần thấy Diễm cười khi được anh mua cho cái gì đó, anh tự hào lắm. Anh tự nhủ sau này sẽ làm thiệt nhiều tiền để lo cho Diễm.
- Hai người có ngủ với nhau chưa?
- Rồi chứ em, tụi anh là lần đầu tiên của nhau mà. Tụi anh rất hiểu nhau. Chưa bao giờ anh lớn tiếng trong các cuộc cãi lộn, anh luôn nhường cô ấy. Rồi sau đó Diễm cũng nhận ra lỗi, lại như con mèo con, nũng nịu làm cho anh thương lắm.
- Vậy sao chia tay?
- Còn em, sao đá bồ em?
- Thôi chuyện em nói sau đi, hôm nay gặp anh để tâm sự chuyện của anh mà.
- Diễm muốn làm bác sĩ, còn anh phải là kỹ sư. Để đúng như người ta vẫn hay nói khi nghĩ về sự thành công theo đường học vấn “bác sĩ, kỹ sư”. Nhưng anh không thích, gia đình anh làm kinh doanh, anh học cho có bằng cấp trình độ thôi, anh sẽ tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình.
- Như vậy nên chị ấy chia tay?
- Chưa hẳn. Vì mỗi lúc gần nhau, yêu nhau, anh hay nói là anh đã cố gắng, anh luôn cố gắng tốt và yêu Diễm nhiều nhất rồi, nếu Diễm tìm thấy ai yêu Diễm nhiều hơn thì cô ấy có quyền bỏ anh để chọn người đó!
- Vậy là chị ấy tìm được người yêu chị ấy hơn anh hả?
- Ừ, cô ấy nói vậy!
- Rồi anh buông, không níu kéo hả?
- Con trai mà, anh nói là anh giữ lời.
- Trời, vậy thôi sao? Mười một năm cho cuộc tình thanh mai trúc mã?
- Ừ, ngày Diễm nói chia tay anh, tim anh như ngừng đập. Cô ấy khóc, quay mặt đi mà anh muốn xỉu luôn. Anh nói thiệt!
- Người kia thật sự thương chị ấy hơn anh không?
- Cô ấy nói vậy.
- Anh tin sao?
- Anh tin, vì Diễm là người thông minh nhạy bén.
- Rồi hôm nay sao anh lại xỉn?
- Vì Diễm báo sắp cưới!
- Em không biết nói với anh thế nào nữa, nhưng em cũng phải mất ba năm mới lấy lại thăng bằng cho cuộc sống. Anh cố gắng đi, thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Bây giờ anh không quên được chị Diễm đó, nhưng từ từ anh sẽ không còn nhớ chị ấy hay muốn sống dở chết dở như lúc mới chia tay đâu.
- Em quen bồ em bao lâu?
- Hơn một năm.
- Hơn một năm mà em mất tới ba năm để bình tĩnh? Anh thì bao lâu? Không lẽ 30 năm?
- Em là con gái và em là người gây ra lỗi lớn nên em mới bị dằn vặt. Còn như anh nói, anh tốt như vậy thì sẽ khác, em nghĩ vậy.
- Em cũng tâm lý quá ấy chứ. Hay mình yêu nhau đi?
Tôi cười vô cảm, đúng là một tên say xỉn ăn nói lung tung.
- Thực ra em không thích nói giỡn kiểu đó đâu. Nếu anh kể xong rồi thì em về học bài. Em nghĩ khi nói ra được chắc anh đỡ hơn một chút.
- Diễm mời anh tới dự đám cưới, nói anh nhớ phải tới!
- Trời, tới để giới thiệu với chồng chị ấy rằng anh là bồ cũ hả?
- Không, vì tụi anh chơi chung nhiều bạn từ nhỏ mà. Anh buồn và đau lắm chứ.
- Anh có định đi không?
- Nếu chưa chết thì anh đi!
- Anh nói chuyện thấy ghê quá. Nếu anh xỉn, ở đây cũng có mấy cái khách sạn, anh vào ngủ đi rồi về, xỉn rồi chạy xe nguy hiểm lắm.
- Cám ơn em đã quan tâm. Còn Diễm của anh thì dù anh đang mắc bệnh cũng phải qua chở cô đi ăn chè Thái... Nhưng anh phục tùng hết, tôn thờ hết, thế nên anh bị bỏ.
- Thôi, anh uống nãy giờ cũng được sáu, bảy chai rồi đó. Anh mệt rồi, nghỉ đi, em vô nhà học bài, qua tuần em thi rồi.
- Xin lỗi em, nhưng nếu em thi rớt anh sẽ nhận em làm kế toán cho cửa hàng nhà anh, anh hứa!
Gã say đưa tay lên hứa và cười ngặt nghẽo, ánh mắt vô hồn. Hình như những người thất tình ai cũng điên đảo và thê thảm như vậy cả, không ai hơn ai, không ai thua ai…, không riêng gì tôi. Nếu câu chuyện anh kể là thật thì rõ rang là anh rất đáng thương. Mà câu chuyện đó có vẻ đúng là thật.
- Anh ơi tính tiền! – Tôi ngẩng đầu hô.
- Để anh trả, dù sao anh cũng cảm ơn em. Xin lỗi đã làm phiền em, bé Dung!
- Không có gì, hy vọng lần sau có gặp lại anh sẽ khá hơn và không xỉn nữa.
Tính tiền xong, tôi ra về. Vì Vinh về xa hơn nên tôi đứng đó nhìn anh rồ ga, cho xe chạy vèo đi khuất rồi tôi mới bước vô hẻm nhà.
Tôi ngồi thừ trên giường suy nghĩ, có phải mình quá nhẫn tâm hay không? Có phải lúc đó, Thái của tôi cũng như Vinh hay không? Hay còn hơn anh này? Thái của tôi là người ấm áp chứ không lạnh lùng như Vinh. Nếu vậy thật thì tội nghiệp Thái quá! Rồi tôi lại lắc đầu, nói là không được nghĩ tới nữa, đã hứa với lòng là để Thái yên rồi mà!
Nghĩ tới Vinh, không biết anh ta có khóc không nhỉ? Nhìn anh mạnh mẽ vậy thôi nhưng khi kể chuyện mắt cũng đỏ hoe. Tình yêu là gì mà ai cũng khổ như vậy chứ? Nếu ai yêu nhau cũng tới được với nhau, cũng cưới nhau rồi đẻ con rồi sống với nhau cho tới chết già thì có phải tốt hơn không.
Nghĩ tới đây tôi sực nhớ ra, không biết Vinh đã về nhà an toàn chưa, phải nhắn tin hỏi thăm một chút, lỡ có gì thì mình lại cắn rứt.
“Anh về nhà an toàn thì nhắn em biết nha. Em còn thức học bài.”
Khoảng 45 phút sau, Vinh nhắn lại là đã về tới nhà rồi và cảm ơn tôi. Vậy là tôi yên tâm học bài tiếp. Tự dưng lại có cuộc gặp tưởng linh tinh nhưng mà cũng không hẳn linh tinh…
Gần 3h sáng, tôi đi ngủ.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 12