1 Phần mở đầu Dường như có tiếng gõ cửa nhưng lại không tài nào mở mắt ra được. Không hề biết đó là tiếng gõ cửa phòng mình, Ji Hyeon cứ trở người qua lại, rồi đột nhiên, cửa mở.
2 Phần một “Dạ, chú nói gì ạ?” “Không nghe rõ à? Tao bảo là sẽ giao vườn nho lại cho con gái mày mấy lần rồi còn gì?” Trong chốc lát, ông Hyeong Man không tin vào tai mình.
3 Ji Hyeon chết lặng người khi nhìn vào căn phòng ông đã lau dọn. Chẳng có gì cả. Toàn bộ căn phòng trống rỗng. Tất nhiên cũng không có cả một chiếc chăn bông.
4 Phần hai Trở mình mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng Ji Hyeon ngồi phắt dậy. Không thể chịu nổi nữa. Dù nhiệt độ có thất thường thế nào thì vẫn chưa qua đầu tháng Tám cơ mà, sao cứ nóng hầm hập như ấm trà sâm bốc hơi thế này nhỉ.
5 Nói đoạn, Kyu Jin đưa tay lên ngực, khóc bù lu bù loa, ai thấy bộ dạng gã khi đó chắc sẽ nghĩ cả nhà gã vừa bị tàn sát cơ đấy. Không bao lâu sau, Ji Hyeon mới vỡ lẽ rằng những lời nói có cánh mà cô ghi khắc vào lòng đó chính là lời của bài hát”Trên chuyến tàu nhập ngũ,” y như một vở kịch được gã chuẩn bị từ trước.
6 Ji Hyeon đặt nồi canh lên bàn và mở nắp ra, tức thì nét mặt của ông và Taek Gi trở nên là lạ. Tuy vậy, cả hai không ai nói lời nào, lần lượt dùng muỗng nếm thử xem sao, sau khi nếm xong, nét mặt ông và Taek Gi càng kỳ lạ hơn.
7 Phòng của Taek Gi nằm đối diện phòng ông. Taek Gi vào phòng trước, Ji Hyeon thận trọng bước theo sau. Phòng của Taek Gi rất rộng. Phòng này cũng hầu như không có đồ đạc gì ngoài một tủ quần áo cũ rích, một chiếc bàn và một máy vi tính.
8 Phần ba { Hồi 1 { Cuộc đối đầu giữa một bên là mẹ muốn có đất và một bên là Ji Hyeon dẫu chết cũng chẳng chịu đi “Ông cho cả những thứ này cơ à? Ôi trời ơi, ngửi xem cái mùi thơm của nó này.
9 Ji Hyeon đón nhận lời chào bằng khuôn mặt lảng tránh. Mối quan hệ chấm dứt không mấy tốt đẹp, lại lâu rồi không gặp nên Ji Hyeon có phần không mấy thoái mái.
10 Phần bốn Ji Hyeon rời khỏi cửa soát vế, đang đi bộ ra cổng chính thì xuất hiện một cái bóng bám theo cô, đó chính là Taek Gi. “Anh đến đây làm gì thế?” Ji Hyeon giật mình hỏi với vẻ mặt thoáng chút mừng rỡ.
11 “Ối!” Ji Hyeon kinh hãi, vội lấy áo che ngực, lập tức quay người ra sau. Taek Gi cũng vội quay mặt đi, hắng giọng bước ra ngoài. Chết mất, chết mất thôi! Tôi phát điên mất, điên lên mất! Ji Hyeon đương nhiên muốn mặc ngay quần áo, nhưng khổn nỗi người chưa ráo nước, ngay áo con cũng không thể mặc luôn vào được, chứ chưa nói tới áo pull hay quần thể thao.
12 “Cô làm gì ở đây?” “Đâu có gì, tôi đi hóng mát ấy mà. ” “Cô đi bộ tới à?” “Vâng, lúc tôi đến không thấy anh. ” “Tôi vừa từ nhà đằng kia về. ” “Vậy ạ… Khi nào anh về nhà?” “Tôi về ngay giờ đây.
13 “Như tôi nói rồi đấy, tôi thấy chán anh Taek Gi và ông quá cho nên dẫu có tử tế thế nào tôi cũng không lấy đàn ông Kyeong Sang đâu. ” Những lời Ji Hyeon nói ra là thật lòng.
14 Phần năm Ông gọi điện bảo hôm sau về, song như thần tốc, ông về nhà từ trước bữa sáng, mang theo vẻ đáng sợ vào phòng và đóng sập cửa lại như muốn đập nát nó, ông ngồi trong phòng một hồi lâu rồi lại đi ra vườn.
15 Ji Hyeon nói xong, Taek Gi phá ra cười. “Ông nổi giận đấy. ”“Mai mốt cô cứ nhận lỗi với bác đi. ” “Tôi cũng định làm thế. ” “Xong việc rồi cô sẽ quay về Seoul à?” “Nếu ở đây chẳng còn việc gì để làm thì tôi sẽ về Seoul.
16 Theo chỉ định của bác sĩ, một y tá chuẩn bị dụng cụ xúc ruột, một y tá khác chuẩn bị tiêm thuốc vào tay Ji Hyeon. Đúng lúc đáy thì đột nhiên Ji Hyeon cau mày, mở mắt.
17 Ji Hyeon gỡ tay Chong Sik ra, cười gượng gạo rồi cùng Taek Gi chạy vội về gian hàng. “Đến đây mau lên, đột nhiên khách kéo đến đông quá!”Bà chủ tịch Hội phụ nữ phấn khởi nói.
18 Phần sáu “Ngày mai là ngày cuối cùng của mùa nóng rồi nhỉ?” “Vâng ạ. ” “Đầu hè và giữa hè chưa làm có gì cả, cuối hè ta làm một bữa linh đình mới được.
19 … “Có giống như nỗi lo sợ hạnh phúc không nhỉ?” “Hạnh phúc?” “Ý tôi là một nỗi lo, sợ đánh mất đi một niềm hạnh phúc cũng không phải to tát gì. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng như thế này đấy.
20 “Ông em cũng đến ngần này tuổi mới lấy vợ đấy chứ. Mà lại là lần đầu. ” “Thì ra thế, thật là…” Chong Sik cười thật thà. “Việc đại hỉ phải chúc mừng cho nên…” Chong Sik lại mò mẫm trong khoang xe, lấy một thứ gì đó.