41 “Trời ạ! Tỷ vẫn ổn chứ?” – Nhìn thấy Ngọc Phi Yên héo hon yếu ớt nằm trên giường, Vân Tranh thực sự rất hoảng hốt, nàng chẳng qua chỉ ra ngoài có một ngày đêm mà thôi, trở về không hiểu sao người chị em hợp cạ lại ra nông nỗi này?“Nhờ phúc của muội, còn chưa chết được!” – Ngọc Phi Yên thều thào rên rỉ.
42 “Sương nhi đừng sợ, muội sẽ không sao đâu. Nhậm đại ca sẽ không để muội có việc gì đâu. ” – Nhậm Thanh lòng dạ đau đớn ôm lấy hình hài đáng yêu đã sớm hôn mê.
43 Khúc Ngưng Sương rung động làn mi, hé mắt phải ra trước, quan sát tình hình xung quanh, ngoài đại tỷ của nàng ra không thấy ai khác nữa, liền nhoáng một cái mở to đôi mắt linh động ra, gương mặt đang mất hết sức sống, thoáng chốc rạng rỡ.
44 ình Lan biệt viện – Lan Hiên. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Du Du?” – Nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Tiêu Trác Nhiên khó nén nổi lo lắng.
45 Tiễn Nhậm Thanh và tiểu muội xuống núi xong, Ngọc Phi Yên đang trên đường về phòng thì gặp Long Diệc Hân, vội vàng đuổi theo. “Nè! Long Diệc Hân, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi chàng.
46 Thổ Phương thành, Mạc Bắc, hậu phương cách đó sáu mươi dặm, Hách Xích, Ngải Lam, Mạc Lục nhận mật lệnh của đại nguyên soái Long Diệc Hốt mang một vạn kỳ chúng xây dựng điểm tập kết quân tạm thời ở đây.
47 Đêm, canh ba. Dưới ánh sao yếu ớt, có ba bóng đen phi nhanh về hướng Thổ Phương Thành. Né qua quân tuần tra Đột Quyết, đến trước Hỏa Long Thanh Vân trận nổi tiếng khó lường.
48 “Trả lời ta, cái trâm này là ở đâu ra?” – Người nọ không thèm để ý đến dáng vẻ phừng phừng của nàng, kiên trì dò hỏi. “Lục nhi, khụ!” – Hách Xích được Ngải Lam đỡ dậy, lo lắng nhìn Mạc Lục.
49 Túy Hồng Lâu, là thanh lâu kỹ quán lớn nhất, làm ăn phát đạt nhất Ẩn thành, cũng là một trong những kỹ quán nổi danh cả nước. Các cô nương trong quán nổi tiếng tài mạo song toàn, văn nhân mặc khách, du hiệp lãng tử đều vì thế mà dừng chân, đến cả hoàng thân quốc thích đến cũng phải hết lời khen ngợi.
50 Vừa ra khỏi Túy Hồng Lâu, Thanh Ảnh buông Ngọc Phi Yên ra luôn, nói cùng với vẻ mặt nghiêm trọng – “Muội cũng thật là to gan đấy, Tiểu Phi Yên. ”Nàng cũng quá mất tư cách đi chứ, đường đường là khôi thủ phu nhân của “Phi Long” thế mà còn chạy tới cái nơi này múa may, để ột đám đàn ông rượu chè bê tha ngắm, chẳng lẽ đó là phương pháp chứng minh sức quyến rũ của nàng sao? Nàng biết mà, thân thể của nàng phơi bày như thế, thể diện của chủ tử chẳng phải đổ xuống sông xuống bể sao?Trên lập trường bạn bè, hắn yêu thích sự táo bạo của nàng, bội phục cái kiểu không giống ai của nàng, nhưng đứng ở lập trường hộ vệ tùy thân của chủ tử, hắn không khỏi bất bình thay cho ngài ấy, không nhịn nổi phải nói cho nàng vài câu, dù sao, giữ gìn thanh danh cho chủ tử là trách nhiệm của hắn.
51 Một lát sau về đến Trúc Uyển, Ngọc Phi Yên cùng Thanh Ảnh cảm thấy bầu không khí có phần biến hóa kỳ lạ. Kìm nén bất an trong lòng lại, hai người chậm rãi bước vào phòng khách, hô hấp rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy hương thơm nhè nhẹ mơn man.
52 Sau khi chuyện đó xảy ra, ngoại trừ thêm việc Ngọc Phi Yên không thể xuống núi thì mọi thứ đều y như củ không thay đổi. Nàng vẫn không tới gần được bên cạnh Long Diệc Hân, vẫn không đến nằm được trên giường của hắn, giống như là sự việc đêm hôm đó chưa từng bao giờ xảy ra.
53 Trúc UyểnBa tháng không bước vào nơi này, giờ trở về tâm trạng dĩ nhiên nao núng, đi vào phòng khách, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy sư huynh mình nằm trên ghế trúc được chuyên chế đặc biệt, luôn tiêu sái, thanh thản, tôn quí, vẫn là như vậy làm cho người ta không thể nào đem tầm mắt rời khỏi, nhưng hiện tại nàng muốn mình trước đây không nên yêu say đắm mù quáng.
54 Ngọc Phi Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng. “Tẩu tử. ”Mạc Lục nhìn chăm chú biểu tình của Ngọc Phi Yên mà buồn cười, nàng gọi như vậy có vấn đề gì sao? Việc này rất khó nhưng nhìn đến vẻ sửng sờ của nữ thần y làm cho tâm tình nàng trở nên rất tốt.
55 Ẩn Thành , khách điếm Long Đằng, phòng chử Thiên số 2, một nam tử áo trắng ngồi ngay ngắn trước bàn, ánh sáng của ngọn nến chiếu xuống, trên tay nam tử ấy đang cầm cây trâm cài đầu trúc diệp, hắn nhìn chăm chú cây trâm này.
56 Đối với loại tình huống này, Ngọc Phi Yên bình thản chịu đựng gian khổ. Long Diệc Hốt dù sao cũng đã gặp qua rất nhiều loại nhiều người , cảm thấy được đệ muội này, thật sự là kỳ lạ cực kỳ, nói cái gì đều dám nói, không khỏi càng thêm yêu thích.
57 Ngọc Phi Yên giương đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm người đang đội mũ sa đen kia, tướng công nhà nàng thật biết cách kích thích tinh thần hưng phấn của người khác, mà nàng bẩm sinh lại vô cùng thích những người như vậy, cho nên, tuy rằng nàng luôn muốn thoát khỏi cái lồng giam ở Phi Long Sơn này, nhưng đối với Long Diệc Hân nàng lại không nỡ.
58 Ánh trăng bàng bạc, gió lạnh thổi lao xao, một đôi tình nhân đang đứng bên bờ hồ tận hưởng vẻ đẹp của trăng và chờ đón những làn gió lạnh thổi làm mặt hồ gợn những cơn sóng nhè nhẹ lăn tăn, tay áo của họ cũng phất phơ theo từng cơn gió trộn lẫn với hương thơm dìu dịu của cây cỏ, hòa quyện trong không gian yên tĩnh và ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ mảnh trăng treo trên ngọn liễu, bóng người trãi xuống mặt hồ.
59 Tinh thần Ngọc Phi Yên tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Lục đang rời đi, tiện đà quay lại xem vẻ sửng sờ ngốc ngếch của Hác Xích đang đứng bên cạnh, không khỏi lắc đầu, thật đúng là một cái đầu gỗ a! khó trách từ trước đến giờ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình.
60 Phòng nghị sự,Xôn xao…“Ai nha!”Tay Ngọc Phi Yên bị trượt, chén trà nhỏ đầy nước văng trúng trên người của Ân Hoàng. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ngượng ngùng a, Ân Hoàng, ta không phải cố ý.