21 “Ôi!”Nắng vàng rực rỡ, gió ấm áp êm dịu, kỳ hoa dị thảo, hương thơm nức mũi. Mà ngay giữa khung cảnh tươi đẹp ấy, truyền tới những tiếng thở dài ngán ngẩm.
22 “Ngọc Phi Yên, bản kỳ chủ tìm ngươi đã lâu, hóa ra ngươi ở đây. ” – Đại mỹ nhân toàn thân tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên. Vân Tranh nhướng mắt, cười yếu ớt xem thường – “Phi Yên, người ta tới tìm tỷ rồi.
23 Chờ cho Ngọc Phi Yên và Vân Tranh đi khỏi, từ trên một tán cây um tùm cách chòi nghỉ mát không đến mười bước hạ xuống hai người. Hạ xuống không một tiếng động nào, gấu áo cũng không vương bụi.
24 Ngươi…Ngươi, muốn làm gì?” – Cô bé hơi run sợ mở to con ngươi, nhìn người thiếu niên áo đen mũ đen đang bước từng bước tới gần mình. Hắn tức giận thật rồi, thật đáng sợ! Hắn sẽ không giết nàng chứ? Ôi, nàng mới có chín tuổi thôi, không muốn chết tý nào! Ơ? Sao nàng ngửi thấy một mùi hương? Rất rất thơm.
25 Bùm!” một tiếng, Ngọc Phi Yên bị ném văng trên mặt đất, nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Mở mắt, nhận ra nơi mình rơi xuống là một tòa đình viện rộng rãi, thoáng mát, dễ chịu.
26 “Ngọc Phi Yên”Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên bên tai, càng thêm phần thoải mái. Nàng chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp ra……Bóng người đứng thẳng trước mắt lập tức khiến nàng ngừng thở, mỹ nhân! Không như Long Diệc Thấm nhẹ nhàng tuyệt mỹ, cũng không như Thành quận vương phi phong hoa tuyệt đại, mà có một sức quyến rũ mê người khác, cả nam lẫn nữ, tuấn mỹ tuyệt luân, thêm cả mái tóc đen rủ xuống còn ướt và hơi rối kia, có là thần tiên giáng trần chắc cũng chỉ đến vậy thôi.
27 Tổ chức “Phi Long” phân ra làm ba đường, Ngạo Long, Nhã Long, Ngọa Long, dưới các đường lại có bảy kỳ. Hai kỳ Xích Lam lệ thuộc Ngạo Long đường, ba kỳ Hoàng Lục Tử thuộc Nhã Long đường, hai kỳ Tranh Thanh thuộc Ngọa Long đường.
28 Lang thang bốn bể, lại thấy rõ ràng, ý xuân đương lúc nản lòng. “Nè! Long Diệc Hân, chàng đi chậm lại chút nào, ta theo không kịp!” – Ngọc Phi Yên thở hổn hển đuổi theo nam nhân đi bộ còn nhanh hơn ở phía trước.
29 Hiếm hoi lắm, hôm nay Ngọc Phi Yên không đến Trúc Uyển quấy rầy Long Diệc Hân, để cho hắn một chút ít thời gian ôn lại quá khứ. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thời khắc yên tĩnh này rất mau chóng bị ba vị khách không mời làm gián đoạn.
30 “Thanh Nhi, lần này bớt Xuyên Khung, Diên Hồ Sách, giảm nửa Vân Sầm, quy vào một tiền, thêm cam thảo vào thành một vạn. ” – Tiếng nói yếu ớt truyền ra từ khe hở của chăn bông trên giường cao – “Đun nhỏ lửa trong một canh giờ.
31 Tiêu Dao CốcMột thân hình cao lớn ngạo nghễ đứng trong gió từ sáng sớm, con ngươi đen như mắt chim ưng nhìn xa xăm về phía chân trời, toàn thân tản mác một loại khí thế trong trẻo mà lạnh lùng, cô độc mà nghiêm trang.
32 “Ta là người bình thường sao?”A? Mục Cảnh Thiên sửng sốt, đúng vậy, kẻ này cùng với Khả nhi của hắn không thể so sánh với người bình thường. “Ồ! Tam ca, huynh đã ở đây rồi sao?” – Ngọc Phi Yên hớn hở từ ngoài cửa thong thả bước vào.
33 Nửa khắc sau, dược hiệu trong cơ thể bắt đầu phát tác, khô nóng tự nhiên lan tỏa toàn thân. Ngọc Phi Yên nhìn Long Diệc Hân giờ vẫn không có phản ứng gì, muốn thi gan với nàng sao? Nàng thừa nhận theo tình thế trước mắt, nàng so ra kém hắn, ai bảo nàng gặp cái chuyện không hay ho này chứ.
34 Phòng tắm thông với phòng ngủ của Long Diệc Hân, nơi này đặc biệt ở chỗ, đáy bể xây bằng lam điền noãn ngọc, lại dẫn nước từ suối nước nóng “Lưu Thiên Tuyền” của núi này cùng nhau càng tăng thêm sức mạnh, mà bờ bể lại xếp tinh tế hàn ngọc ngàn năm, nước ấm gặp hàn ngọc, tự nhiên sinh ra hơi nước như mây trời.
35 Mục Cảnh Thiên nhún nhún vai, tiện đà hỏi – “Muội đã làm gì anh cả vậy?” – Nếu nàng không làm gì, anh cả thèm vào mà quan tâm nàng có lấy chồng hay không.
36 Không thể nghi ngờ, khi nàng đi ra khỏi Trúc Uyển, chờ đón nàng là cả một đám đông. Thực ra, người ta nếu mà muốn nổi tiếng, thực sự không hề khó, như nàng đây, chẳng phải thanh danh càng thêm vang dội sao? Mà đây chẳng qua cũng chỉ mất có một đêm.
37 (Juu: haha, cái tiêu đề rõ ràng quá rồi nhỉ, “sắc dụ” là lấy sắc đẹp để dụ dỗ, “mỹ quân” là chồng đẹp =]])Ngọc Phi Yên chấp nhận làm vợ của Long Diệc Hân, thực hiện ước định mà nàng ấn tay khi mê mang, nhưng cũng không có hôn lễ.
38 “Quân triều đình bị vây ở Mạc Bắc Thổ Phương thành đã hơn một tháng, nguyên soái phái thuộc hạ tới mượn binh của nhị thiếu chủ. ” – Một vị tướng quân trẻ tuổi thân mặc trọng giáp, phong trần mệt mỏi đứng nghiêm trang trong phòng nghị sự, không hề vòng vo mà trực tiếp bẩm bảo với Long Diệc Hân.
39 “Biết mình đang làm cái gì không?” – Tiếng nói của Long Diệc Hân truyền tới. A? Thạch Vân da đầu căng ra, hắn lại làm sai gì rồi sao? Còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy cô gái áo tím cười hì hì nói…“Đương nhiên là ta biết, ta muốn gặp chàng, cho nên mới tới tìm chàng.
40 Cúc Viên. Nằm nhoài ra giường, Ngọc Phi Yên mặt trắng bệch để Thanh Nhi bôi thuốc giúp mình. Nàng cuối cùng thì cũng biết được sự lợi hại của Ngạo Long đường chủ rồi, không những không thủ hạ lưu tình, lại còn ra lệnh cho đệ tử trong đường ra tay rất thực chất, đánh xong hai mươi côn đẫm máu, cho dù nàng đau đến ngất đi cũng không có tính nhầm.