1 Tả Á theo lời hẹn đi tới một quán cà phê khá nổi tiếng, trước khi đến cô rất vui sướng bởi vì người hẹn cô chính là anh Chu mà cô đã thầm mến từ rất lâu.
2 Tả Á hiện đang học ở một khu trường phổ thông trung học tại thành phố, không đến nỗi tệ nhưng cũng không hẳn là tốt. Chị hai và anh Chu cũng từng tốt nghiệp ở trường này và nay hai người đã tốt nghiệp đại học.
3 Hai người rón rén lách qua văn phòng chạy xuống lầu đi tới bãi đậu xe. Xe của chủ nhiệm lớp là một chiếc Motorcycle hiệu XX rất có phong cách, Tả Á và Chung Tĩnh liếc mắt một cái liền tìm thấy được mục tiêu.
4 Ba người cứ giằng co như thế cho tới khi thầy chủ nhiệm lớp đi ra. Chung Tĩnh thấy Tả Á có vẻ như rất không vừa ý với người chú này, nghĩ là cô sợ bị la mắng, vừa thấy chủ nhiệm lớp đứng lại ở bên cạnh họ, Chung Tĩnh liền theo phản xạ muốn chuồn êm, cùng chủ nhiệm lớp chào hỏi rồi lại cùng Tả Á nói bye bye sau đó bỏ đi.
5 Tiểu Lưu lái xe với tốc độ cực nhanh, chỉ mới mấy phút đã tới một bệnh viện ở gần đó, vừa vào tới liền có cô tá tới đón đưa Chung Dương đi xử lý vết thương.
6 Tả Á kinh hoảng nhìn Chung Dương, cô căn bản là không có khả năng phản kháng lại anh, anh có thể vật lộn với một con chó điên như vậy thì đối phó với cô càng dễ như trở bàn tay.
7 Tả Á bỏ chạy thục mạng. Ra khỏi căn nhà giống như mê cung, Tả Á mới phát hiện trong người không có đồng nào, tối qua ra ngoài chỉ là muốn cùng Chung Dương nói rõ rồi quay về trường học, vì vậy căn bản cũng không ngờ lại xảy ra như vậy nên không có mang tiền mà chỉ mang theo mỗi cái điện thoại di động.
8 Tả Á nín thinh không đối đáp nữa. Chung Dương hé miệng cười, cảm thấy dáng vẻ bĩu môi giận dỗi của Tả Á thật đáng yêu, từ lúc quen tới giờ, nhóc con này chưa bao giờ có thái độ thiện cảm dành cho anh, hiện tại nhìn cái mặt còn “thúi” hơn trước nữa.
9 Thời gian qua đi lại đến cuối tuần, chị và anh Chu đến thăm cô, mua cho cô rất nhiều đồ ăn mà cô thích. Trước khi đi, Tả Á nhìn thấy trong mắt chị như có lệ chực rơi ra.
10 Đường xuống núi, Tả Á hầu như là được Chung Dương cõng đi, nằm sấp trên lưng Chung Dương, Tả Á chợt nhớ đến bờ lưng rộng rãi vững chắc có cảm giác rất an toàn của ba mình.
11 Tả Á không biết chị và anh Chu có chia tay hay không, bởi vì ngay trong đêm đó, ba mẹ và chị hai, ba người cùng nhau đến căn nhà nhỏ này. Vẻ mặt mẹ Điền Văn Lệ có vẻ không tốt, còn ba Tả Quốc Cường vẫn là một người cha hiền lành.
12 Tả Á đi lang thang trên đường, hầu như không màng bận tâm đến mọi thứ, quên luôn cả việc cần phải tới trường học, hiện cô chỉ biết trong lòng rất buồn bã khó chịu.
13 Tả Á la hét đòi về nhà, Kiều Trạch từ phòng bếp đi ra, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Muốn ăn gì?”“Tôi muốn…Về nhà…” Tả Á vốn định quát lên, nhưng khi thấy gương mặt lạnh nhạt đó của Kiều Trạch, cô không nhịn được lại hạ thấp giọng.
14 Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng liếc xéo Tả Á, kế tiếp tiện tay giựt phăng cà vạt xuống, tay vừa hạ xuống khiến Tả Á bị dọa sợ phải lui về sau một bước.
15 Cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, chỉ cần đợi điền nguyện vọng nữa thôi là Tả Á đã hoàn toàn được tự do. Một ngày sau kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, Chung Dương hẹn Tả Á ra ngoài đi chơi.
16 Mọi người trong nhà họ Kiều đã tìm Tả Á hai ngày rồi mà vẫn không có kết quả. Bạn bè của Tả Á không nhiều, cũng đã hỏi thăm hết những nơi mà Tả Á thường hay lui tới cũng không thể tìm ra.
17 Kiều Trạch tìm một khách sạn cho Tả Á nghỉ ngơi một đêm. Tả Á tắm xong mặc áo sơ mi trắng của Kiều Trạch đi ra. Quần áo của cô đã bẩn đến mức không thể mặc nổi, mà nửa đêm cũng không có chỗ để mua quần áo.
18 Cuộc sống một mình mặc dù cô đơn nhưng lại tự do, Tả Á không có việc gì làm thì lên mạng, viết lách giết thời gian. Tả Á cũng đã điền nguyện vọng đại học, chắc có thể đậu một trường không tệ cũng chẳng hay.
19 Chung Dương gọi điện thoại đến nói có việc bận, hai ngày nay anh không thể tới tìm cô, nhắc cô chú ý an toàn, nhớ ăn cơm. Còn Tả Á thì ngồi cạnh máy tính cắn ngón tay, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính với tâm trạng rối bời.
20 Điện thoại để trên bàn máy vi tính của Tả Á đặt ở phòng khách bỗng vang lên. Kiều Trạch bị làm ồn không vui nhíu mày, nhưng cũng không có ý định đến nghe điện thoại, bộ mặt lạnh tanh không chút xảm xúc vẫn chuyên chú vào công việc của mình.