21 Lúc còn trong Chương phủ, Đông Cô không ngừng suy đi nghĩ lại, nhưng một khi ra khỏi cửa, liền như đổi thành người khác, lập tức vất hết mọi chuyện ra khỏi đầu.
22 Ánh trăng như nhũ bạc, tràn qua song cửa sổ, đổ xuống gian phòng.
"Chúng ta thành hôn nhé. "
Đông Cô nói nó, giống như đang nói một câu trần thuật bình thường.
23 ảnh: Bìa sách xuất bản bên Trung Quốc
---------------------
Ngày họ cưới nhau, không người thân, không bạn bè, chỉ có hai người bọn họ.
Trời hôm ấy rất lạnh, không có nắng.
24 Đêm khuya.
Chương phủ, Tích Thành.
"Cậu chủ, người đã đứng trước bức tranh này hết nửa giờ rồi, người chưa nhìn xong nữa sao ạ. "
Bình Nhi bưng trà đứng một bên, thấy cậu chủ nhà mình mấy hôm nay như bị trúng tà, về đến phòng liền giở bức tranh ấy ra, không trải trên bàn thì cầm trong tay, nhìn đi nhìn lại.
25 "Còn có một khả năng khác, đó là võ công của hắn cao hơn thuộc hạ. "
. . . . . .
An Kình nghe Thành Tuyền nói, cười gằn một tiếng.
"Sao lại có thể, một gã đàn ông, hơn nữa còn là tàn phế, nếu như võ công của hắn thật sự cao hơn ngươi, thì ta nên nói chuyện với mẫu thân để tìm một hộ vệ mới rồi.
26 "Tề cô nương, xin mời đi hướng này. "
Đông Cô thoáng sửng sốt, ngoái đầu nhìn người đang đi tới. Đấy là một người phụ nữ độ 30 tuổi, ăn mặc như hộ vệ, áo quần màu nâu đậm, sắc mặc trang nghiêm.
27 Đến sau chót An Kình không ép Đông Cô nữa.
"Khi nào vẽ xong, nhất định phải đích thân đến nhé. " Đấy là yêu cầu duy nhất của y.
"Được, tôi hứa với ngài.
28 Thời gian êm ả lướt trôi.
Đông Cô gần như quên hết sạch những chuyện đã xảy ra, ngày nối ngày nàng cưng yêu La Hầu, chiều chuộng La Hầu, trừ lúc vẽ bức tranh đã hứa với An Kình ra, nàng dành hầu hết thời gian còn lại cho La Hầu.
29 thangka
Tết đến rất nhanh.
Bức tranh cho An Kình đã xong. Đông Cô vẽ cho y một bức tranh thangka, một loại hoạ phẩm tôn giáo từ kiếp trước của nàng, có thể cuốn lại được, khổ không lớn, chỉ độ phân nửa mặt bàn gỗ, nhưng Đông Cô vẽ rất công phu tỉ mỉ.
30 "Tâm ý, là loại tâm ý nào. "
An Kình cúi đầu mắt liếc ngang, đuôi mắt hơi nhếch lên, tia nhìn loé sáng.
Mặt Đông Cô đỏ bừng ngay tức khắc, "Không không.
31 Thật ra Đông Cô đã lầm.
Không phải là An Kình không quan tâm đến bức tranh này, y đặc biệt quan tâm đến nó. Đêm qua, y đã cầm bức tranh vẽ Phật ấy ngồi suy nghĩ suốt một đêm.
32 Đông Cô bị doạ xém bay hồn, cơ thể nàng run lên một cách mất kiểm soát.
Là người kia, là người phụ nữ kia!
Đông Cô bị cô ta ghì chặt, ghim lên tường, tay phải bị bẻ quặt ra sau, miệng bịt chặt cứng.
33 Hai ngày kế tiếp, Đông Cô mãi không thấy Văn Giới đâu, mà bên vương phủ thì ngày lễ mừng thọ của lão phu nhân đã tới.
Ban đầu theo như Đông Cô nghĩ, thì một vương phủ lớn như thế, với thân phận tôn quý như thế, ngày lễ mừng thọ dám chừng là ngày lễ lớn, vạn người đến chúc thọ.
34 Một câu "là con" lôi kéo hết thảy mọi ánh mắt của những ai tham dự bữa tiệc. An Kình rũ mắt cúi đầu, cung kính đứng lên giữa phòng.
An Duy Tông thấy An Kình, sắc mặt cũng hơi giãn ra.
35 "Sư phụ, khi nào chúng ta lên đường?"
Đông Cô thở dài, "Ngài cần bao lâu để chuẩn bị?"
An Kình đáp: "Nếu như sư phụ không cần lên đường gấp, thì ngày mai có thể đi.
36 "Chắc ngươi đã biết, La Hầu từng đi lính. "
"Vâng, cái đó tôi biết. "
"Vậy thì chúng ta nói từ lúc hắn đi lính. . . . . . . . "
Trăng soi vằng vặc, Văn Giới sắp xếp ý nghĩ, bắt đầu chậm rãi nhớ lại.
37 La Hầu xoay người, đôi mắt đen thẳm nhìn cô ta.
"Ở. "
Chỉ một chữ đó, nói xong hắn đi mất.
Ha, Văn Giới nhìn theo bóng hắn xa dần, cả một con người hắn như hoà vào với bóng đêm tăm tối, toàn thân đầy sát khí, y chang như cái biệt hiệu La Sát người ta vẫn dùng để mô tả hắn trong quân doanh.
38 Cả hai chìm trong suy tư, không ai nói gì, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Từ xưa đến nay lời nói vốn không vì ngắn gọn mà mất đi ý nghĩa. Có nhiều lúc, chỉ một câu có thể khái quát rất nhiều điều.
39 "Là em gái của chàng?"
"Chính cô ta. " Văn Giới đáp, "Người thân duy nhất còn lại của La Hầu chính là em gái của hắn. "
Đông Cô lấy làm lạ, "Chẳng phải em gái của La Hầu đã chạy đi nương nhờ họ hàng ở xa à, sao lại có thể tham dự vào chuyện này?"
Văn Giới hỏi: "Ngươi có biết họ hàng xa của cô ta là ai không?"
"Không phải là Lã Khâu Niên chứ.
40 Phía bên kia, La Từ không gặng hỏi thêm về tông tích của chiếc hộp nữa.
"Anh, em nghe nói anh đã kết hôn. "
La Hầu giật mình chấn động.
"Ôi, anh làm gì mà căng thẳng thế.