61 "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra. "
Văn Giới khoanh tay liếc xéo La Hầu.
La Hầu cũng không giấu.
"Là độc. "
"Độc?" Văn Giới đứng thẳng người, nhíu chặt mày, "Ngươi bị trúng độc?"
"Ừ.
62 "La Hầu bị trúng độc. "
Văn Giới nói xong, Đông Cô không tỏ vẻ gì cả. Mắt nàng nhìn xuống đất, không nói một lời. Văn Giới cũng không giục, đợi nàng nghĩ xong.
63 Văn Giới quay về, vác theo hai con báo tuyết đã chết.
"Mệt chết bà của các ngươi. " Cô ta thuận tay thảy cây thương lên xe ngựa, rồi ngồi xuống cạnh La Hầu.
64 Rời thôn nhỏ, nhóm của Đông Cô tiếp tục lên đường. Hôm nay tốc độ đánh xe của Đông Cô trở nên chậm hơn hẳn, La Hầu cảm nhận được, lấy làm thắc mắc.
"Tại sao đi chậm vậy.
65 Giọng nói quen thuộc vang lên, La Từ thu lại ý nghĩ và chỉnh đốn tâm trạng, thản nhiên xoay người.
Cô tười cười nói: "Giờ này còn để Phong cô nương phải nhọc sức đến đây, La Từ thật sự rất áy náy.
66 "Choang—-!"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ngân thương vẫn còn in vết máu chắn ngang trước mặt Đông Cô. Thân hình Văn Giới bất động, tay cầm cán thương, chặn đường đi của Đông Cô.
67 Sau bữa cơm tối, Đông Cô đỡ La Hầu về phòng nghỉ ngơi, còn nàng đi dọn dẹp xe ngựa. Văn Giới bước ra từ trong phòng, tay cầm hai túi nước.
"Ngươi đoán xem đây là gì?"
Đông Cô không ngoái đầu, "Ha, cách mươi bước đã ngửi thấy lãnh hương, còn kêu tôi đoán, Văn Giới đừng quên là nhà chúng tôi buôn bán gì đấy chứ?"
"Ồ, La Hầu mở quán rượu thì thành của nhà ngươi buôn bán à.
68 "Nàng. . . . . . . "
La Hầu nhìn Đông Cô chằm chằm, "Lời nàng nói là thật sao. "
"Đương nhiên thật. "
Tay của La Hầu từ từ buông, chàng lại ngồi qua một bên.
69 "Phong Chỉ vân tán (gió ngừng mây giạt), ta cho ngươi ngẩng đầu nhìn trời lần cuối. . . . . . "
Câu nói vừa dứt, bốn bề vì nó mà lạnh lẽo.
"Ha, tưởng ai, thì ra là Phong công tử.
70 Cuối cùng đêm đến, đất trời im ắng mịt mùng.
Văn Giới đứng trước bàn, trong phòng không hề đốt đèn, tối đen. Cô ta cầm một dải lụa đen lên, cột mái tóc dài.
71 Dọc đường về, đầu mày Văn Giới nhíu chặt.
"Phải nói thế nào về lai lịch của tên này với Đông Cô đây, cô ta thông minh như vậy, không khéo cô ta nói vài câu là moi được hết ra.
72 Hôm sau, Đông Cô dậy từ sớm tinh mơ. Nàng vừa động đậy, La Hầu cũng phản ứng theo.
"Ta đi làm thức ăn, chàng nghỉ ngơi thêm đi. "
La Hầu lắc đầu, "Ta đi với nàng.
73 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
hình minh hoạ cú đánh ngất Đông Cô:
Một ngày yên ả trôi qua, đến giờ cơm tối, La Hầu kéo Đông Cô đến bên giường.
74
"La công tử, gặp lại nhau, đôi bên vẫn bình an. "
Áo của An Kình trắng phau, my mắt như tranh vẽ, bình thản cười nhìn La Hầu. Khắp người La Hầu be bét máu, có máu của bản thân, có máu của kẻ khác.
75 Trong nhà, Văn Giới đang xé băng quấn. Vết thương ở tay cô ta rất nặng, từ nãy đến giờ rồi mà vẫn không ngừng chảy máu, nhưng trông cô ta có vẻ không bận tâm chút nào.
76
Ba ngày sau, quân của An Kình ra khỏi núi.
"Chúa công, ngài muốn chào tạm biệt Tề cô nương không ạ?"
Thành Tuyền cung kính đứng sau lưng An Kình.