21 Mạnh Tưởng và Chung Tình chăm sóc cho bác Chu một đêm, hừng đông dì Chu mang theo cháo nóng đến. Vừa thấy bộ dáng mỏi mệt của hai người, dì Chu đau lòng khẽ nói, “Đã khiến các con mệt mỏi rồi.
22 Chung Tình đi vào văn phòng, thấy Chu Cần đang ở trước bàn làm việc của cô, thấy cô vội chạy ra đón, nhìn trên người cô vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, có chút kinh ngạc, “Em.
23 Suốt một tuần đó, mỗi đêm Mạnh Tưởng và Chung Tình đều đến bệnh viện chăm sóc bác Chu, tình trạng của bác Chu dần có chuyển biến tốt, đến ngày thứ tư đã bắt đầu ăn được cơm.
24 Nghe tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, Chung Tình nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc, cười nhẹ, “Cô Du cũng đến à. ”“Chung Tình. ” Luyến Kinh mỉm cười, bàn tay rời khỏi vai Mạnh TưởngMạnh Tưởng đặt laptop xuống đứng dậy, “Nếu bận quá, không cần đến đây cũng được.
25 Quả nhiên Chu Cần không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng Chung Tình không cho cậu cơ hội. Mỗi ngày cậu mang bữa sáng đến cho cô, cô lại chia cho đồng nghiệp. Lúc trưa cậu hẹn cô ăn cơm, cô sẽ nói đã gọi thức ăn nhanh.
26 Mạnh Tưởng rõ ràng rất quen thuộc con đường này, rất nhanh, họ đã tới nghĩa trang. Anh cầm theo một bó hoa lớn, dẫn cô lên núi. Dọc đường đi, nhắc cô đi cẩn thận, Chung Tình đi theo anh, trái tim chậm rãi trấn định.
27 Chung Tình nghĩ sự cự tuyệt của mình sẽ khiến Chu Cần thấy khó mà lui, nhưng cô đã quá xem nhẹ sự chấp nhất của tiểu tử này. Cậu ta không còn theo sát phía sau cô, mà chỉ ngẫu nhiên quan tâm.
28 Thời gian sau đó, Chung Tình trực tiếp đến công ty Lăng Vân làm việc cùng với Luyến Kinh, nhìn cô chọn lựa người mẫu, sau đó cùng nhau đem theo mẫu đến phòng chụp ảnh, bắt đầu công việc.
29 Chung Tình bắt đầu hẹn hò với người quản lý bán hàng Chu Minh, đối với chuyện này bố mẹ cô có phê bình kín đáo, nói Chu Minh lớn tuổi quá, không thích hợp với cô.
30 Rốt cuộc Lâm Tuyền đã sinh, một tiểu tử sáu cân[6] mũm mĩm. Hai nhà Chung Lâm đều vui mừng đến cuồng loạn, Tiểu Duệ cũng vui vẻ choáng váng, ôm đứa bé miệng cười không đóng vào được.
31 Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Mạnh Tưởng đã chờ Chung Tình ở dưới nhà. Chung Tình nhìn anh, nở nụ cười, “Anh là ông chủ, cuối năm còn không làm việc, không sợ nhân viên tạo phản sao?”Mạnh Tưởng mở cửa giúp cô lên xe, cười nhẹ, “Nếu anh không có mặt ở công ty mà xảy ra chuyện, chắc chắn nhân viên ngày nào cũng tạo phản”Nhìn biểu tình tự tin của Mạnh Tưởng, Chung Tình lắc lắc đầu, cô chỉ cảm thấy anh không cần phải như vậy, “Anh thật sự không cần cùng.
32 “Chichi. ” Serena đột nhiên gọi Chung Tình, Chung Tình vội thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Serena. Serena cầm trên tay ba, bốn chiếc vòng đeo tay nhiều màu sắc hỏi cô cái nào đẹp, Chung Tình suy nghĩ một chút, chỉ vào chiếc vòng tay màu tím.
33 Mạnh Tưởng không biết mình đã về nhà như thế nào? Anh sờ soạng đi vào thư phòng, mở máy tính, ngồi trong ghế da lẳng lặng chờ màn hình sáng lên. Cuộc nói chuyện với Mike tối nay chậm rãi hiện lên, thì ra, anh đã không chỉ bỏ qua khoảng thời gian mười năm của cô, còn bỏ qua cả sự tra tấn thống khổ dưới đáy lòng cô.
34 Mạnh Tưởng nhanh chóng có mặt tại công ty, vừa vào đã thấy trên mặt nhân viên tràn đầy vẻ lo âu, nhưng khi vừa thấy anh, tất cả đều làm bộ như không có việc gì, vội vàng mỉm cười chào.
35 Hôm sau, mới tám giờ Mạnh Tưởng đã tỉnh giác. Anh nhìn điện thoại di động, Chung Tình vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ cô không thấy? Anh rửa mặt xong, mặc quần áo rồi gọi điện cho Chung Tình, đầu kia vang lên tiếng báo tắt máy.
36 Chung Tình chăm chú nhìn về phía trước, Chu Minh lái xe ở bên cạnh. Chu Minh liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của cô, “Mệt lắm à?”Chung Tình khẽ cười, “Không sao.
37 Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng mở ra. Chung Tình và Mạnh Tưởng chạy lại, nhìn Chu Minh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, băng bó đầy người, Chung Tình lại cảm thấy chua xót.
38 Mạnh Tưởng mở cửa, kéo hành lý vào, Chung Tình mặt không thay đổi đi vào theo. Chung Tình quét mắt quan sát căn phòng, đây là nhà Mạnh Tưởng, đồ nội thất đơn giản, bố cục chặt chẽ, khiến người ta có cảm giác cường ngạnh nam tính.
39 Chung Tình đi vào phòng bệnh của Chu Minh, thấy một người phụ nữ đứng tuổi đứng cạnh giường, dạo khá giống Chu Minh, Chung Tình đoán đó là mẹ anh. Chu Minh đang ngồi dựa vào bên giường, nhìn thấy cô, nhất thời mặt giãn ra thành một nụ cười, “Chung Tình.
40 Chung Tình đặt quà hỏi thăm ở đầu giường, Chu Minh đột nhiên mở miệng, “Chung Tình, đợi anh khỏe lại, rồi đến gặp bố mẹ em nhé. ”Chung Tình hơi căng thẳng, nhớ lại trước lúc xảy ra tai nạn, anh cũng từng đề cập đến chuyện này.