1 Màn đêm buông xuống, Trương Thiên Ân đang dần chìm vào giấc ngủ. Chợt cô thấy một người con trai bước đến bên chiếc giường của cô và nói: "Chúng ta sẽ là định mệnh của nhau.
2 Hai ngày sau là chủ nhật, cô sắp xếp công việc xong rồi trở về nhà thăm bố mẹ. Vừa bước vào nhà cô thấy một chàng trai trẻ với khuôn mặt khôi ngô đang trò truyện với bố mẹ cô.
3 Ăn cơm tối xong, Trương Thiên Vũ và Trương Thiên Ân liền dính lấy nhau, anh em họ đi siêu thị mua một ít đồ giúp mẹ rồi dạo phố hàn huyên nói chuyện khi họ về đến nhà trời cũng đã khuya.
4 Mẹ cô đi rồi cô vấn cứ đứng đó nói lớn:"Mẹ thật vô lý, tại sao mẹ lại vì cái chuyện chẳng ra làm sao này mà cấm con dọn ra ngoài sống. "
Bây giờ cô thật muốn giết người mà, sao mẹ cô có thể vô lý như vậy.
5 Nhà hàng mà mẹ cô nói nằm ở cuối dãy phố. Trước đây cô luôn nghĩ những nhà hàng nằm ở cuối dãy phố thường là những nhà hàng tồi tàn, nhỏ bé nhưng cô đã sai, giờ đây cô đang đứng trước một nhà hàng vô cùng sang trọng sừng sững 11 tầng.
6 Về đến nhà, Trương Thiên Ân liền hỏi mẹ cô những câu hỏi cô đã kìm nén khi nãy, nhưng mẹ cô lại rất thản nhiên trả lời:"Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, Ngô Gia Hào thích con, mẹ cũng vừa lòng về con người của cậu ta, chuyện hai đứa sẽ sống cùng một nơi cũng không phải mẹ sắp xếp, trước kia cậu ta cũng đã sống ở đó rồi, cậu ta biết con nhưng con không hề biết cậu ta.
7 "Wow. Đây là đâu vậy, cảnh vật ở đây đẹp quá!" Trương Thiên Ân thốt lên trong giấc mơ.
"Đây là hòn đảo thiên đường Santorini ở Hy Lạp, đẹp lắm đúng không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Trương Thiên Ân, không cần quay lại cô cũng biết đó là Hứa Gia Khánh.
8 "Tít tít tít. " Là tiếng chuông điện thoại của Trương Thiên Ân, vội lấy điện thoại từ trong túi ra, là cô bạn thân Dương Tuyết Hà gọi, cô liền ấn nút nghe.
9 Hôm nay, Trương Thiên Ân đến công ty xây dựng mà Tuyết Hà nói để phỏng vấn xin việc. Tối qua cô đã không ngủ cả đêm để tìm hiểu về công ty này và chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, chắc chắn cô phải nắm lấy cơ hội lần này.
10 "Thiên Ân, anh ấy chính là giám đốc phòng nhân sự của công ty đó, mình biết được thông tin tuyển thư ký cũng là anh ấy nói cho mình biết. " Tuyết Hà lên tiếng trước sự ngạc nhiên của Trương Thiên Ân.
11 Giả vờ nhìn ngó xung quanh cô buông một câu: "Tôi đang ngắm cảnh. "
"Ngắm cảnh hay là ngắm tôi?" Hứa Gia Kháng đứng dậy, tiến sát về phía Trương Thiên Ân.
12 Dưới ánh nắng ban mai dịu nhẹ của mùa thu, Trương Thiên Ân diện một chiếc áo sơ mi tay bồng, sơ vin với chân váy đính hạt, trông cô đúng chuẩn một nhân viên văn phòng.
13 Trương Thiên Ân nhìn người phụ nữ bước ra từ phòng giám đốc với vẻ hoài nghi. Đó là một cô lao công, nhưng tại sao lại có thái độ dữ dằn như vậy. Đột nhiên cô lao công đó đứng khựng lại, như nhận ra điều gì đó, quay lại nói với cô: "Cô kia.
14 Bước ra khỏi phòng với vẻ bực dọc, Trương Thiên Ân nghiến răng nghiến lợi dán mắt vào cánh cửa đã đóng kín, cô rất muốn đá vào cánh cửa cho bõ tức nhưng cô lại không thể làm như vậy.
15 Đến tôi, đúng giờ hẹn. Một chiếc xe Mercedes màu đen bóng loáng, đỗ trước đại sảnh chung cư mà Trương Thiên Ân đang sống. Lúc đó Trương Thiên Ân cũng vừa xuống đến đại sảnh, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, Trương Thiên Ân cúi đầu chào: "Phó tổng.
16 Ngôi biệt thự này khá lớn, Trương Thiên Ân phải hỏi người phục vụ chỉ giúp cô nhà vệ sinh. Bữa tiệc rất nhiều người nên có rất nhiều mùi nước hoa hòa vào nhau tỏa ra không gian làm cho cô thấy chóng mặt.
17 "Tít tít tít. " Tiếng chuông điện thoại làm Trương Thiên Ân tỉnh giấc, cô khẽ rùng mình rồi ngồi bật dậy, vươn tay lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.
18 Trương Thiên Ân lại liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó cô đi lên phòng thay đồ. Đồ ăn sáng Ngô Gia Hào mang đến Trương Thiên Ân cũng không thèm để vào mắt.
19 3 giờ chiều, Trương Thiên Ân cùng thư ký của chủ tịch đến Thiên Phong. Khi đến nơi, thư ký của chủ tịch liền quay lại nói với cô: "Chủ tịch cũng đã nói dự án lần này rất quan trọng đối với tập đoàn, vậy nên cô hãy có gắng thuyết phục họ thì hợp đồng sẽ nhanh chóng được ký.
20 Hứa Gia Khánh ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi biển khơi vô tận. Trương Thiên Ân bước gần về phía anh. Ánh mắt của anh vẫn không dời mặt biển một giây nào.