1 Đó là một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, tôi gặp những người tôi từng gặp, những người tôi ngỡ đã quên đi theo thời gian, và cả những con người tôi nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện.
2 Xuyên qua các dãy hành lang, dạo quanh từng lớp học được bố trí giống nhau. Nếu không có biển tên lớp hay số tầng, thì chắc chắn sẽ bị lạc đường trong chốn mê cung.
3 Tiếng gió thổi vào cánh cửa sổ đang hé mở, khiến tôi bất giác có chút lạnh. Thời tiết ở đây dường như là cuối thu, bầu trời một mảnh xám xịt. Mới nãy còn nhìn thấy một vài tia nắng sáng rọi chiếu tới, giờ đã hoàn toàn bị mây mù che phủ.
4 Trời đã ngả về tối. Những ngọn đèn dọc hai bên con đường giao nhau bắt đầu lờ mờ bật sáng. Nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống khiến tôi không nhịn được phải đưa tay lên xoa nhẹ cánh tay, một lần nữa cảm khái đồng phục có áo khoác thật tốt.
5
Men theo tiếng động cẩn thận di bước chân. Lấy ra mắt kính đeo vào để khiến mình tỉnh táo hơn. KanSai núp dưới bụi cỏ, tìm chỗ tối lẩn mình vào.
Không đến mấy phút, dựa vào vài dấu vết anh đã xác định được phương hướng
Tina rời đi.
6
Ánh sáng của từng bóng đèn lung linh lan tỏa xen lẫn nhau, khiến nhà kính trở thành một vùng sáng giữa ngôi trường yên tĩnh.
Tôi ngồi thở dốc một hồi, bao lâu rồi không chạy nhiều như vậy, làm một con người ưa thích nhàn tản như tôi có chút ghét bỏ.
7
Nghe Sarrchi gọi, tôi quay đầu nheo mắt lại quan sát. Giật mình chạy ra trước mấy bước lại gần.
Trước mặt chính xác là KanSai và Tina, nhưng cả hai người họ đều bất tỉnh.
8 Thấy tôi thất thần, Sarrchi rướn người vỗ vỗ vai tôi, như nghĩ điều gì lại lấy bình nước lọc rót thêm một cốc cho tôi: “Đang nghĩ cái gì? Vừa rồi tôi kể chuyện mình cho Ran rồi, giờ đến lượt Ran.
9
Thời gian một phút
hai phút trôi qua, tới lúc tôi không nhịn được muốn tiến lên căn ngăn
thì bỗng chốc cái con người đang nằm hôn mê kia bật dậy như cương thi,
nhìn chằm chằm vào cái gối rồi nhìn lên “thủ phạm” gây án, nghiến răng
nghiến lợi: “Muốn ám sát anh mày thì nói một tiếng, anh đây vừa qua trận cửu tử nhất sinh…”
Nói được một nửa thì bỗng chốc ngưng lại,
nhìn Sarrchi từ đầu đến chân, giữa hai đầu lông mày nhăn thành hình chữ
xuyên: “Sao lại là em?”
Sarrchi điềm nhiên thong thả cất chiếc
gối về chỗ cũ, quét mắt nhìn KanSai một tiếng rồi làm bộ như chẳng hề
quan tâm: “Sao không thể là em?”
Tôi hết nhìn Sarrchi rồi nhìn
sang học trưởng KanSai, cảm thấy không hiểu ra sao.
10 Trong căn phòng với diện tích áng chừng mười lăm hai mươi mét vuông, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu ra từ những ngọn đèn nhỏ được gắn trên trần và tường, kín mít không hề có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió đủ để thoáng khí.
11 Cánh cửa càng lúc càng chấn động mãnh liệt, tưởng chừng như sẽ sụp đổ. Từng tiếng đập cửa giống như tiếng chuông tử thần gõ một hồi lại một hồi vào tinh thần chúng tôi.
12 Ánh nắng của sáng sớm nhẹ nhàng chiếu tới thông báo một đêm đã trôi qua. Làn sương quẩn quanh qua viền lá rồi đọng lại rơi xuống mặt đất. Xung quanh vẫn như cũ không hề có âm thanh của con người, tĩnh mịch.
13
– Không ngờ chị cũng ở đây.
Theo tiếng nói này cùng lúc tôi cũng biết rõ người vừa phát ra thanh âm kia.
Một người đang ung dung ngồi lên bệ cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, cô đứng quay lại với ánh nắng, khẽ nghiêng khuôn mặt phúng phính như búp
bê, phần tóc mái đen nhánh che khuất đi vầng trán.
14
Tôi có chút không hiểu nhìn về phía Mika. Cô bé năm nào với khuôn mặt vui
tươi hồn nhiên, giờ đây lại trở nên trưởng thành phẳng phất nét u sầu.
– Chị chơi rồi.
15
Tôi mơ hồ nhận lấy khẩu súng. Trong lòng đang có nghìn vạn dấu chấm than hiện lên đầu. Khóc không ra nước mắt!
Có trời mới biết trừ đi học quân sự được tiếp xúc qua với súng ra, nhưng
khi đó tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, tâm lý lúc đấy
đương nhiên là vừa học vừa chơi, học xong quên ngay.
16 Trong không gian nhỏ hẹp của hành lang, im ắng không một chút âm thanh. Dường như mới vừa rồi tiếng gào thét hay cuộc chiến đấu ác liệt kia không hề tồn tại.
17
Luồng ánh sáng lóa mắt rọi cả một vùng âm u, dường như còn ẩn ẩn cảm giác ấm áp, không hề nóng như tưởng tượng.
Một hồi sau khi đã lùi lại khoảng mười mấy bước, đôi mắt tôi mới dần thích
nghi được ánh sáng mạnh đột nhiên xuất hiện, bắt đầu hé mắt nhìn tình
huống mạc danh trước mặt.
18
Sau câu nói của tôi,
cả hai người đều trở nên thoải mái hẳn. Hoặc có lẽ là vì chúng tôi vừa
tiêu diệt được con boss, tâm lý cũng phần nào thả lỏng.
Chúng tôi cùng ngồi ngay tại chỗ, quây lại nhau thành một vòng.
19
Từ sau khi thiếu bớt đi hai người Mika và Jing, thế giới lại trở về yên tĩnh.
Tôi vẫn đứng dưới chân cầu thang tầng một. Không có lại đi lên, nhưng cũng
không có ý định ra ngoài.
20 Ánh nắng của buổi chiều tà rọi xuống, xua bớt đi làn sương mù vẫn luôn bao phủ lấy ngôi trường. Ngược lại, có vẻ dường như bầu trời vẫn luôn một màu xanh như vậy, trong vắt không hề trộn lẫn những màu sắc khác.
Thể loại: Dị Năng, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 34