1
Hưng Thịnh
Ngày đông chí, vừa qua giờ Dậu thì sắc trời đã đen kịt, sau một trận tuyết
lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa.
2 Thời gian trôi qua, sắc trời càng thêm u ám, từng đám mây đen che phủ khắp nơi, ánh sáng yếu ớt của vầng trăng cũng không thể xuyên thấu. Cũng giống như một cái thiện không thể chống cự cả một đội quân tà ác.
3 Chậm rãi nhếch mi, sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Lâm Nam liền đưa mắt nhìn Phương Tư Ninh, nếu không phải nàng còn nghe thấy tiếng tim đập mỏng manh và tiếng hô hấp nhè nhẹ của hắn, với bộ dạng nằm cứng ngắc này, Phương Tư Ninh chả khác nào là một xác chết cả.
4
Sương lầu.
Ngồi xuống ghế, Lâm Nam vươn tay cầm bình rượu rót vừa phải vào hai ly. Đợi
thêm một lúc, vẫn thấy người kia đứng ngoài lan can suy tư.
5
"Tiểu Trúc, lá thư này nhờ ngươi đưa cho tướng quân. "
Trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng, thương tích trên người Phương Tư Ninh đã
hồi phục được sáu phần.
6 Trong đại sảnh rộng lớn có vô số đôi mắt đang nhìn chăm chăm về phía hai người. Khách đến nơi này, ai mà chả có gia thế, chuyện chính phu của Từ Thám hoa hồng hạnh vượt tường rồi vô số sự việc sau đó đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho cả kinh thành.
7 Nhìn ánh mắt mọi người si mê lưu luyến không rời gương mặt của Phương Tư Ninh, bàn tay đang vuốt ve mái tóc đen hơi dừng lại rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve.
8
"Cầm kỹ của Phương công tử thật sự không chê vào đâu được, Lưu Quỳnh cũng thẹn không bằng. "
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn nam tử luôn đứng đầu bảng xếp hạng Danh kỹ của
Hương Xuân lầu.
9
Nhìn bóng dáng chậm rãi đi phía trước, lão ta bước nhanh tới, vẻ mặt tươi như hoa nói:
"Tư Ninh đệ thật có phúc nha, người như Triệu gia không phải ai cũng có thể trèo lên, cơ hội này đệ nhất định nắm cho chặt.
10
Đưa mắt nhìn bầu trời đã sẫm tối, Phương Tư Ninh đè nén cổ họng muốn ho khan, ôn hòa lên tiếng:
"Ta muốn tắm rửa, các ngươi mau chuẩn bị đi. "
Nghe tiếng công tử phân phó, cả hai không chút chậm trễ phân công việc ra
làm.
11
Cuối cùng thời khắc mọi người chờ mong cũng đã tới.
Trời vừa sẫm tối, mấy nữ nô đã phải chạy ngược chạy xuôi treo đèn, chuẩn bị
bàn ghế, đón từng cỗ xe ngựa sang trọng liên tục nối tiếp nhau đến.
12 Không để Phương Tư Ninh phải chờ thêm nữa, tiếng tiểu Cảnh từ bên ngoài vang lên.
Hàng loạt tiếng bước chân vội vã truyền tới, Đào Xuân dẫn đầu đi đến, cũng không thèm đợi thị đồng tiến lên mở cửa đã đưa tay đẩy cửa bước vào.
13
Đến khi ánh sáng đèn
lồng trên sân khấu dập tắt mọi người mới hồi phục tinh thần. Tiếng hoan
hô van rền như sấm, tiểu thư phủ An Khánh hầu đứng dậy bước ra khỏi
sương phòng, lớn tiếng khen ngợi:
"Hay! Quá tuyệt vời! Vân Ca vẫn không hổ là danh kỹ xướng ca hay nhất của Hương Xuân lầu.
14
Ngữ khí của Hoàng Phù hết sức bình thản, nhẹ nhàng ẩn ẩn ôn nhu đó lại khiến trái tim hắn ta co rút đau đớn.
Mất mát! Đó chính là cảm giác đầu tiên hiện lên trong đôi mắt của tiểu Sa.
15 Thông báo với mọi người, vài ngày nữa truyện sẽ chuyển sang Box xuyên không Vip nha. :D
Ánh nắng sớm chiếu vào khung cửa sổ, gió giao mùa mang theo hơi lạnh thổi vạt áo lụa bay bay, bàn tay thon dài họa từng nét, trang giấy trắng từ từ hiện lên một rừng mai.
16
17 Từ Tuyết Nhi thấy đối tượng mình muốn trút giận dễ dàng tránh được thì không khỏi phẫn nộ hơn, không khỏi đưa đôi mắt long lanh nhìn xung quanh muốn kiếm đồ để ném tiếp.
18
19 Tôn Diệu ngồi trong căn phòng trang nhã, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Phương Tư Ninh đang mở cửa bước vào.
Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tôn Diệu chắt chắt lưỡi nói:
"Từ trước kia ta đã biết Tư Ninh là một mỹ nhân, nhưng không nghĩ sống ở nơi này lại có thể bộc lộ vẻ phong tình như vậy.
20 Cảm thấy thời gian cho Tôn Diệu tự hỏi đã đủ, Phương Tư Ninh thở dài:
"Họ đối xử với ta thế nào cũng không quan trọng, nhưng tại sao không thể buông tha cho thị đồng của ta? Y đã theo ta từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, trong lòng ta, y không khác gì đệ đệ ruột thịt.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Dị Giới, Trọng Sinh
Số chương: 26