1 CHƯƠNG 1
Cùng hắn lần đầu gặp mặt, rồi như thế nào bắt đầu, ta hẳn đã quên. Hắn là tổng tài của công ty ta, lão Đại, Boss cuối, là người đàn ông tài ba quý báu, đỉnh của đỉnh, dù sao cũng chính là tinh anh của xã hội, rường cột của quốc gia, làm cho người ta trong lòng đả bại, thầm hận chính mình không có mệnh tốt được như cái người này.
2 CHƯƠNG 2
Sáng hôm sau, ở trên giường đấu tranh tư tưởng hết năm phút đồng hồ, ta cuối cùng vẫn quyết định không xin nghỉ phép, miễn cho tên thủ trưởng kia lại nghĩ ta trèo cao, được sủng mà kiêu.
3 CHƯƠNG 3
Nơi ở của Phương đại tổng tài xa hoa vượt quá sự tưởng tượng của ta, khách sạn, biệt thự trên TV cũng chỉ được đến cỡ này là cùng, tuy nhiên, một chút cảm giác gia đình cũng không có.
4 CHƯƠNG 4
Sáng hôm sau, mới 8 giờ sáng ta đã bị hắn dựng dậy, ta thực sự phát hỏa. Họ Phương quả thật không thể đắc tội, nhưng ta có thể giả bộ ngủ, ta nhắm chặt hai mắt ngoan cường chống đối.
5 CHƯƠNG 5
Ngày hôm sau, toàn thân ta lại đau nhức, nửa sống nửa chết ngồi trong văn phòng uống nước chè. Dù sao cũng nhàm chán, ta gọi điện cho đồng nghiệp tốt nhất của ta ở phòng thông tin.
6 CHƯƠNG 6
Phương Thụ Nhân nói được thì làm được, ngày hôm sau ta và hắn cùng nhau tan ca, cùng nhau về nơi ở xa hoa của hắn, về đến nhà liền phát hiện có một vị lão sư đang chờ ta.
7 CHƯƠNG 7
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, ta với Phương đại tổng tài ngồi đối diện nhau không nói câu nào, vành mắt hắn biến thành màu đen, ta cũng tương tự.
8 CHƯƠNG 8
Sáng hôm sau, ta lại toàn thân đau nhức ngồi trong văn phòng của mình, loại tình huống như thế này hình như đã diễn ra liên tục trong vài ngày? Phương Thụ Nhân đúng là tên *** tặc đáng giận! May mắn ta chỉ là trợ lý riêng thứ tư, xem như tương đối nhàn rỗi, có thể lợi dụng thời gian đi làm nghỉ ngơi cho lại sức.
9 CHƯƠNG 9
Cuối cùng cũng có được ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, ta thầm hét to: “Free… Ahohohohoho…” Phương Thụ Nhân này là người không hề có khái niệm cuối tuần, không tăng ca thì hắn cũng có rất nhiều cuộc gặp xã giao, ba vị trợ lý riêng của hắn cũng chẳng kém là mấy, chỉ có ta là thiếp thân người hầu – trợ lý riêng thứ tư là không cần phải… đi làm, như vậy ta có thể bỏ qua Phương Thụ Nhân, tự mình hưởng thụ hai ngày nghỉ.
10 CHƯƠNG 10
Từ khi có máy tính ta dường như không xem qua phim dài tập — ngay cả TV cũng rất ít xem. Nếu không thì lập kế tức chết Phương Thụ Nhân, ta sẽ không đối đãi với bản thân mình như vậy.
11 CHƯƠNG 11
Sau sự việc xảy ra ở buổi diễn, dáng vẻ kiêu ngạo của Phương Thụ Nhân có điểm thu liễm, tự nhiên dáng vẻ kiêu ngạo của ta không kìm được mà tăng lên, bị ninh thành chân giò hun khói cũng đáng.
12 CHƯƠNG 12
Một đợt đau nhức xương sống thắt lưng vừa chấm dứt thì một đợt đau nhức khác lại bắt đầu, tên Phương Thụ Nhân kia thật sự rất đáng ghi hận.
13 CHƯƠNG 13
Triển lãm phục chế danh họa căn bản luôn có tiệc cốctai, ta vốn tưởng tất cả quần chúng già trẻ đều thích nghe ngóng hoạt động công chúng cơ, kết quả nơi đây vẫn có người yêu thích thưởng thức đến gặp gỡ.
14 CHƯƠNG 14
Từ đấy trở đi Phương Thụ Nhân quả nhiên nói chuyện giữ lời, không tìm lão sư dạy nhạc giáo sư lễ nghi đến độc hại ta, ta cũng biết báo đáp, theo Tiêu Ngọc Nhi mượn đĩa phim chất đầy một tủ rồi ngồi xem TV, rốt cuộc xem đến không biết trời trăng gì luôn.
15 CHƯƠNG 15
Thời điểm Phương Thụ Nhân cùng các trợ lý liên quan không có mặt, ta chính là lớn nhất, vốn định chờ Phương Thụ Nhân rời đi ta cũng về, nhưng vừa bước một bước ra khỏi văn phòng ta liền thu chân lại.
16 CHƯƠNG 16
Ta lần thứ hai khẳng định ta ghét cơm Tây. Bốn người ăn ở nhà hàng cơm Tây bình thường nhất, một chút cơm mà lấy tận ba trăm đồng, hương vị không được tốt lắm, ăn còn chả đủ no.
17 CHƯƠNG 17
Ngồi trên taxi, mở mồm, địa chỉ nhà Phương Thụ Nhân liền theo phản xạ có điều kiện bật ra, hiện ta đang rơi vào thế khó xử, nghĩ muốn quay về căn nhà nhỏ bé lâu rồi không về của mình, cuối cùng vẫn về nhà Phương Thụ Nhân.
18 CHƯƠNG 18
Cả đêm mất ngủ, sáng thứ hai còn phải đi làm đã đủ thảm, xui xẻo hiển nhiên còn chưa tới đâu. Bảy giờ sáng, tên đầu sỏ hại ta mất ngủ gọi điện triệu tập, ta phải chống đỡ cả đêm không được nghỉ ngơi, hắn thì muốn ta chọn quần áo rồi mang đến khách sạn cho hắn.
19 CHƯƠNG 19
Đi cùng Dương Tử Văn được một lúc, ngẫm lại có gì đó không đúng, ta kéo hắn lại: “Ngươi muốn dẫn ta đi uống cà phê?”
“Không cần khẩn trương như vậy, không dẫn cậu đến phòng của tôi đâu, đương nhiên nếu cậu muốn tôi cũng có thể làm.
20 CHƯƠNG 20
Gặp nhau quá mức ngoài ý muốn khiến chúng ta cứ đứng đờ ra trước thang máy, thẳng đến khi cửa thang máy tự động đóng lại ta mới giật mình, vội vàng ấn nút mở cửa, bước ra ngoài.