21 CHƯƠNG 21
Khóc lóc hai ba giờ, ta tự cảm thấy không thú vị nên đứng lên. Tuy rằng hiện nay có vẻ thịnh hành một giới hạn giới tính, khắp thế giới đều tràn ngập cái gọi là nam nhân có vẻ đẹp trung tính nhưng ta cho rằng là nam nhân thì phải kiên cường, không cần hơi một tí là đòi sống đòi chết khóc lóc nỉ non, không phải là mất một đoạn luyến ái thôi sao? Vẫn nói nam hài không trải qua khó khăn không thể trưởng thành… không đúng không đúng, ta lại không thất tình, ai nói ta thất tình với họ Phương a, ta chỉ không thích bị hắn xem thường, ít nhất cũng phải cho ta nhân quyền và sự tôn trọng.
22 CHƯƠNG 22
Giằng co với vở kịch chủ nhân và món đồ chơi gần một tuần, bằng cảm giác của làn da cũng có thể biết khí áp bên người Phương Thụ Nhân ngày càng thấp, có khi còn thấp hơn eo biển Mali.
23 CHƯƠNG 23
Ngày hôm sau tỉnh ngủ ta liền hối hận. Tối hôm trước thiếu chút nữa bại lộ mọi chuyện trước mặt lão Đại và Lâm Hoa khiến ta sợ tới mức thiếu điều chết ngay tại chỗ.
24 CHƯƠNG 24
“Sao lại là ngươi?” Hai chúng ta trăm miệng một lời.
Ta có chút giật mình, cũng chỉ là một chút, từ lần đến căn nhà Phương Thụ Nhân mua rồi tình cờ gặp hai người bọn họ ta liền cảm thấy bọn họ có quan hệ gì đó.
25 CHƯƠNG 25
Như cũ, chúng ta lại đến Thiên Ngoại ăn cơm tối, Thượng Huyền Nguyệt và Tiêu Ngọc Nhi cũng chưa tới, chiếu theo cách nói của Ngũ Hữu Kì: “Về cơ bản sự thật chúng ta đã được Huyền Nguyệt kể rồi, giải quyết sự việc đi thôi, là nam nhân thì cũng dễ giải quyết, cách của nữ nhân cũng có chỗ khó hiểu.
26 CHƯƠNG 26
Có thể vì sinh bệnh nên cơ thể suy yếu, cảm giác ngủ thực trầm, không mơ thấy ác mộng gì nữa. Tiếng điện thoại đánh thức ta, trợn mắt nhìn ngoài cửa đã là hoàng hôn, ta nhất thời không có phản ứng, thiếu chút nữa nghĩ rằng trời vẫn chưa sáng hẳn.
27 CHƯƠNG 27
Sáng hôm sau đứng lên ý nghĩ thanh tỉnh, lại vui vẻ, ngay cả cái gì bệnh nặng với cả cảm giác chột dạ đều không có, đương nhiên ta cũng không tính là bệnh nặng cái gì, tiêu chảy thôi, ai một năm không bị một hai lần? Bệnh nhỏ không dừng, bệnh nặng không đáng, lời vàng ngọc.
28 CHƯƠNG 28
Chứ Thanh thấy ta đến thì hơi ngạc nhiên, nghe ta thuật lại lời của Phương Thụ Nhân, hắn lộ ra vẻ nhàm chán cắt ngang một tiếng, đem hành lý nhét vào ô tô, sau đó nói: “Lên xe rồi nói chuyện đi.
29 CHƯƠNG 29
[ Bất luận lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, ta cũng chấp nhận]
Ta dựa đầu vào lan can cầu vượt.
Trong đầu loạn như bị oanh tạc, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không dám suy nghĩ cái gì, chỉ có câu nói kia của Phương Thụ Nhân luẩn quẩn như u linh không chịu đi, trong đầu ta nổ đùng đoàng.
30 CHƯƠNG 30
Cầm điện thoại, ta đã củng cố tinh thần vô số lần, tưởng tượng những kết quả không quá bi thảm, có lẽ những ngôn ngữ công kích tàn nhẫn cũng không xuất hiện, thẳng đến khi ta cảm thấy có thể đối mặt với mọi chuyện mà không thay đổi suy nghĩ mới dám gọi cho Ngũ Hữu Kì.
31 CHƯƠNG 31
Cho nên, ý thức được sai lầm vì cố tình gây sự, ta lập tức đi tới thư phòng tìm Phương Thụ Nhân, thực thành khẩn nói: “Thực xin lỗi a, mấy này nay tâm tình em không tốt, không khống chế được chính mình.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 14