61 “Vũ nhi…. Là em sao? Tại sao chỉ khi trong mơ anh mới có thể thấy em? Nhưng mặc kệ, dù sao cũng cám ơn em đã không rời khỏi anh. ” Nói xong anh giãy dụa muốn đứng dậy.
62 Lý thái y không hổ danh là ngự y của viện phán, thuốc nước mà ông nghiên cứu chế tạo có tác dụng cực kỳ tốt. Trải qua mười ngày điều trị, vết thương của Trạc Thác đều đã phục hồi, cũng nhờ Tư Vũ không ngừng mát xa nên gân cốt anh trở nên khôi phục linh hoạt.
63 “Công chúa!” Trong sân Ngọc Linh Các, Noãn Ngọc đứng trước khóm hoa ngẩn người, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói ôn hòa, cô quay đầu lại nhìn, thì ra là Trần Hòe đang say đắm nhìn cô, khuôn mặt bất chợt hiện lên một tia đỏ ửng, không tự nhiên nói: “Sứ đại nhân, xin chào!”Trần Hòe đến bên cạnh cô, xoay người vào trong vườn hoa bẻ vài nhánh hoa tươi đưa cho cô nói “Hoa tươi tặng mỹ nhân!”Noãn Ngọc sợ hãi nhìn anh, trời ơi, anh ta đang làm gì vậy? Hành động cũng quá chủ động.
64 “Nương nương, Thái Tử Phi nương nương!” Nghe thấy một tiếng gào thét khiếp đảm gấp rút, Tư Vũ đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ lười biếng thỏa mãn, liếc qua bên phải nói: “Bích đào, giờ nào rồi?”“Bẩm nương nương, là buổi trưa.
65 Trong ngự thư phòng – cung Càn Thanh, trên chiếc ghế rồng màu vàng, một chàng trai trẻ tuổi mặc Long phục màu vàng nhạt đang ngồi, mày kiếm khẽ nhíu chặt, anh đang chăm chú phê tấu chương trên mặt bàn.
66 Trong sương phòng yên lặng, Tư Vũ hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi tái nhợt. Chỗ nhìn mà phải giật mình chính là eo bên trái nàng nhuốm đầy máu tươi. Chủy thủ đâm sâu trên lưng nàng, máu vẫn còn đang từ từ chảy.
67 Trạc Thác đuổi theo ra đến ngoài điện, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được ông nữa, sau đó mới quay trở về. Thấy anh một bộ si ngốc, Nhược Vũ đột nhiên nhớ đến chính sự “Thác nhi, nhanh đem thuốc cho Tư Vũ uống đi.
68 Trong đại điện lạnh ngắt như tờ. Nhược Vũ ngồi dựa vào ghế lớn, Tư Vũ ngồi cạnh bà, đứng trước họ là hai nàng cung nữ trẻ tuổi. Phần đông nữ nhân nhìn thoáng qua Nhược Vũ, sau đó kinh sợ nhìn về phía Tư Vũ, đối với vẻ mặt sức quyến rũ và mê người của nữ nhân trước mặt, trong mắt các nàng có chứa sự khiếp đảm và nghi hoặc, còn chứa sự hâm mộ cùng ghen ghét, còn cả phẫn hận cùng địch ý.
69 Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấy bức màn màu vàng hơi đỏ. Hai người một nam một nữ đang nằm đó; chàng trai thì vô cùng tuấn tú, còn cô gái là một người mỹ lệ đang gối trên cánh tay rắn chắc của chàng trai mà say sưa yên giấc.
70 Tư Vũ tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ hơn của ngày hôm sau. Cô mở to đôi mắt liền thấy Trạc Thác ngồi trước giường, dùng đôi tay ấm áp bao lấy đôi bàn tay bé nhỏ của mình.
71 Tư Đồ Thụy vừa rời khỏi không lâu thì chuông cửa lại vang lên. Hóa ra lần này là Mục Thuần. “Tư Vũ, em thật không phải bạn chí cốt, trở về cũng không nói cho anh biết.
72 Trong phòng ngủ yên lặng, Trạc Thác đứng đằng sau lưng Tư Vũ, hai tay ôn nhu vòng qua eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào người cô, chiếc lưỡi khẽ liếm lấy chiếc cằm nhỏ tinh tế của cô rồi đến vành tai.
73 “Mục Thuần, những bức tranh này là do họ vẽ à?” Nhìn bức tranh trước mặt với đường cong rõ ràng, sắc thái tiên minh, Tư Vũ tán thưởng không thôi. Hôm nay ra ngoài mua đồ dùng cho bọn trẻ, vừa hay gặp Mục Thuần, anh nói một học trò cử hành triển lãm tranh, nếu có hứng thú thì cùng anh đi đến “Gửi gắm tình cảm hiên.
74 “Thác, em về rồi!” Tư Vũ vừa bước vào căn phòng quen thuộc đã cảm thấy vô cùng ấm áp. Mấy ngày nay, dù người đang ở Châu Úc nhưng không lúc nào là cô không nghĩ tới bọn trẻ và anh.
75 “Dì!” Trạc Thác vui mừng nhìn thấy Vệ Gia Bảo đột nhiên xuất hiện trong văn phòng anh, đằng sau đó là một cô gái lễ phép gật đầu. “A Thác, ta đã định lên máy bay ngày mai trở về Anh.
76 “Cậu không sao chứ?” Nghe thoáng qua giọng nam nhân quen thuộc, Tư Vũ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đành phải ngửa mặt lên, vừa thấy hắn thì hoa dung thất sắc.
77 Trạc Thác vừa lái xe vừa bấm số điện thoại của Triệu Đông Nghị. “Đông Nghị, bây giờ cậu lập tức đến nhà tớ một chuyến. ”“Tớ còn đang ở Italy. Làm sao vậy?”“Không phải nói hôm trước trở về rồi sao?” Ngữ khí Trạc Thác càng thêm bối rối.
78 “Thế nào rồi Đông Nghị, Vũ nhi sao rồi?” Trạc Thác dò hỏi người đang kiểm tra cho Tư Vũ. Sắc mặt Triệu Đông Nghị trở nên nghiêm trọng, nhìn anh phất tay không trả lời.
79 Những ngày tiếp theo tình hình Tư Vũ lúc tốt lúc xấu. Có khi đối xử với Trạc Thác vô cùng tốt, nhưng có khi lại la hét cụ tuyệt, sau đó tránh ở trong ngực Trạc Thác tội nghiệp nói “Thác, anh nói cho anh ta biết, em không có bệnh, em thật sự không có bệnh.
80 “Chị Tư Vũ!” Lý Trọng Lân đau lòng nhìn cô, không biết từ bao giờ anh đã gọi cô một cách trìu mến như vậy. Tư Vũ đạm bạc liếc mắt nhìn anh, sau đó tiếp tục nhìn xe cộ phía bên dưới.