41 Cuối cùng, Cáp Bì vẫn gửi lại nhà Trình Hiến, chủ nhân cố nén đau đớn do bị mèo cào tiễn em gái em rể về, cửa nhà vừa đóng Đoàn Tử biến vèo một cái thành người túm áo chủ nhân trách móc: “Anh làm thế em sống làm sao a? !” Cáp Bì gâu một tiếng, kì quái nhìn một con mèo đen thoắt cái đã biến thành người, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.
42 “Chủ nhân, đuổi Cáp Bì đi đi mà. ” Đoàn Tử một tay ôm ngực một tay vịn tường, yếu đuối cầu xin. Mỹ niên thiếu, mày liễu cau lại, mặt hoa khổ sở, hơi thở hỗn loạn tràn mùi đàn hương, chỉ thiếu nước bật khóc, thế mà chủ nhân làm ngơ tất cả ngồi xổm vuốt vuốt cái lỗ tai của Cáp Bì, Cáp Bì vui vẻ cuồng liếm lên mặt chủ nhân, một người một cẩu thân mật quá sức chịu đựng.
43 Bị khi dễ thì bị khi dễ, ngày vẫn cữ thế mà trôi qua. Đoàn Tử đã liên tục ba ngày tích cực suy nghĩ làm thế nào để đối phó với chó điên đồng thời mỗi bữa đều đòi ăn thịt chó.
44 Chủ nhân trở về, giải cứu Cáp Bì bị nhốt trong bếp ra, sau đó nghiêm khắc răn dạy Đoàn Tử về hành vi khi dễ “tiểu thiếp“. Đoàn Tử ủy khuất, mắt ngập nước nghiêng đầu 45°: “Chủ nhân, anh thay đổi.
45 Cáp Bì đấu không lại một kẻ đã thành tinh như Đoàn Tử, Đoàn Tử “nhận sủng giết người”, lập kế đuổi tân hoan khỏi nhà, cả ngày mừng rỡ, cười khúc khích không ngớt, dùng tình yêu dào dạt để báo đáp chủ nhân.
46 “Ngươi tên gì?” nam nhân mang kính đen hỏi. “Đoàn Tử. ” “Là nickname?” “Ân. ” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đoàn Tử chăm chú nhìn số building, cuối cùng nói: “Tới nhà của ta rồi.
47 Hôm nay, Đoàn Tử muốn chứng minh cho chủ nhân thấy mình là một đứa trẻ ngoan, nên tự động cầm quần áo cho vào máy giặt, giặt sạch. Giặt xong phát hiện thứ gì đó hồng hồng ở góc túi, lôi ra, thì ra là tiền.
48 Đoàn Tử trong nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên, gục xuống bên người Bạch Phồn dùng sức lay động: “Ngươi ngươi ngươi đừng có nói giỡn a!” Bạch Phồn khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói: “Tráng sĩ trước nên mặc quần áo vào a.
49 Ủ rũ về nhà, Đoàn Tử mệt mỏi tắm rửa qua loa, ngã vật ra sofa giả chết. Chuông cửa kêu, Đoàn Tử oán giận đi mở cửa, chủ nhân chưa tan sở, hơn nữa anh ấy có chìa khóa, hiện tại gõ cửa chẳng lẽ là người thu tiền ga sao.
50 Đoàn Tử suy nghĩ rất nhiều phương án hành động, kiểu như nửa đêm lẻn vào; cho A Ngốc làm nội gián; hạ chiến thư anh dũng cứu huynh, thế nhưng trăm triệu lần Đoàn Tử cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như này: “Chỗ này?” Kính mắt thúc thúc đẩy gọng kính hỏi.
51 Vì vậy, lúc chue nhân về, trong nhà lại có thêm hai người nữa. “Đây là…” “Ca của em, và người đã cứu ca của em. ” Đoàn Tử vừa bấm ngón tay đếm, vừa nói.
52 Cơm nước xong xuôi Đoàn Tử kéo kính mắt thúc thúc sang một bên hỏi: “Kí ức của ca ca có thể khôi phục không?” Kính mắt thúc thúc nói: “Có thể, hắn bị phong ấn, cởi ra là tốt rồi.
53 Bạch Phồn ngồi trên sofa, Đàm Vô Kỵ đặt tay lên trán Bạch Phồn, trong tay tản ra thứ bạch quang ôn nhuận. Bạch Phồn bất an ngọ nguậy, vùng xung quanh lông mày nhăn tít.
54 Bạch Phồn đóng cửa trong phòng nửa ngày, Đoàn Tử lo lắng cho ca ca, chạy tới yêu cầu chủ nhân làm đồ ăn, chủ nhân bị hành vi nhõng nhẽo của Đoàn Tử lăn qua lăn lại, hết cách, lần thứ hai xuống bếp nấu bữa khuya.
55 Buổi chiều ngày kế, chủ nhân còn chưa về mà kính mắt thúc thúc Đàm Vô Kỵ đã đi, Bạch Phồn xuống bếp nấu một bát mì, ăn xong cũng chuẩn bị đi, Đoàn Tử đứng một bên thấp thỏm bất an, nhìn đại ca nhà mình, kinh hãi hỏi: “Phải đi rồi?” “Ân.
56 Chuyện của đại ca Đoàn Tử… Nếu như viết ta sẽ viết ở ngoại truyện, nếu không viết được thì mọi người cữ tự do mà suy diễn… ——— ————che mặt ——— ———— Đêm đó, Bạch Phồn trở lại, gõ cửa, Đoàn Tử không đợi chủ nhân dậy, chân trần nhảy từ giường xuống, chạy đi mở cửa.
57 Ngày ngày lại cữ thế trôi qua, chỉ có nội tâm chủ nhân có chút thay đổi, vài lần hắn nghĩ có khi mình đã xuyên qua một thế giới tràn ngập yêu tinh quỷ quái, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn chỉ là một người bình thường, sinh sống trong một thế giới bình thường, duy nhất một điểm không bình thường chính là hắn nuôi một con miêu…yêu trong nhà mà thôi.
58 Tìm được việc, Đoàn Tử cảm thấy mỹ mãn về nhà, quyết định tự chúc mừng một phen, từ tủ lạnh tìm ra hai quả trứng gà xanh và một ít cơm nguội, chuẩn bị làm cơm rang.
59 Ngày kế, Đoàn Tử bắt đầu đi làm, bởi vì không biết làm gì nên Tạ Uyển dặn hắn tới sớm một chút, để huấn luyện. “Cái này là hồng trà, cái này là trà xanh, khách muốn thêm trà tức là thêm hồng trà, muốn thêm sữa tức là muốn thêm trà xanh, ngày hôm nay ngươi theo ta học đã, có một tỷ tỷ nữa sẽ tới, cô ấy có kinh nghiệm, có thể dạy ngươi.
60 Cuộc sống gia đình tạm ổn, Đoàn Tử dựa vào “Mỹ sắc” để thu hút khách hàng, mỗi ngày đều rất bận rộn, buổi tối còn có thể mang trà sữa về tặng chủ nhân, chủ nhân tuy rằng không thích, nhưng vẫn vui vẻ nhận hết.