21 Cùng đại ca ra ngoài là một việc vừa xấu hổ lại vừa nguy hiểm, xấu hổ là ở chỗ cữ hễ ra ngoài là lại gặp cảnh trai gái già trẻ đều ngoái lại nhìn, nhất là nhìn đại ca, bây giờ không dễ để kiếm được một người đẹp trai như ca ta đâu.
22 “Việc nhà từ nay giao cho ngươi. ” Bạch đại ca tha tiểu đạo sĩ về đến nhà liền tỉnh bơ mà nói. “Yêu quái, buông!” Tiểu đạo sĩ giận dữ quát. Bạch tổng nhướn mày: “Thả ngươi? Thả ngươi thì ai dọn dẹp nhà cửa, đạo sĩ tiền nhiệm của ngươi làm ở đây mười năm vửa bị ta xóa trí nhớ rồi đuổi đi đó, hiện tại ở đây thiếu người làm, ngươi ít lắm cũng phải làm đủ mười năm.
23 Ngày hôm nay đại ca bế quan tu luyện na, Đoàn Tử không có ai quản, liền xuỵt! một cái với tiểu đạo sĩ đang lau nhà, rón ra rón rén ra cửa, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đóng cửa, cửa vừa khép lại một giây, Đoàn Tử hồi phục nguyên hình chạy ào ào, mục tiêu —— nhà chủ nhân.
24 “Chủ nhân ~ nếm thử cái này ~” Đoàn Tử nịnh nọt múc một thìa sữa chua đưa đến bên miệng Trình Hiến, “A…” Cậu bạn bật cười, nhìn mặt Trình Hiến càng ngày càng méo mó rốt cục không thể nhịn được nữa đấm tường cuồng tiếu, cười run rẩy cả người.
25 Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa. Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai! Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây… Có cách.
26 Mọi thứ lại trở lại như ban đầu. Bạch đại ca vẫn đang bế quan, không biết chuyện đệ đệ trốn nhà rong chơi ( cũng có khi biết mà làm ngơ cũng không chừng… ), Đoàn Tử vui mỗi ngày mừng vui hoan hỉ đợi chủ nhân về nhà liền nhảy bổ vào, cọ một cái, cắn một cái, thỉnh thoảng còn hôn chu~ một cái, chủ nhân có đôi khi còn đỏ mặt… “Chủ nhân chủ nhân, em trộm cá xào chua ngọt của đại ca, em làm cho chủ nhân ăn được không?” Đoàn Tử ngồi xổm bên cửa bếp canh lúc chủ nhân đi qua mở lời mời mọc.
27 Cơm nước xong xuôi Đoàn Tử ngồi xem TV, tiện thể quấn chân chủ nhân nhà mình. Vì vậy, cảnh tượng cuối cùng là Đoàn Tử nằm gọn ghẽ trên chân chủ nhân xem TV.
28 Đi tới cửa, Bạch đại ca thấy có điều bất ổn, nói thầm: “Có người lạ vào nhà. ” Đoàn Tử nhắc nhở: “Gần đây không phải có thu nạp một tiểu đạo sĩ sao. ” “Không phải hắn.
29 “Dọn nhà?” Đoàn Tử kinh ngạc nói. “Đúng, dọn nhà. ” “Dọn đi đâu? Nhà cửa bây giờ đắt đỏ như vậy, đừng nói dọn tới sơn động rừng rú cây cối mấy nghìn tuổi đấy nhé.
30 Mèo em rủ tới mèo anh, vì vậy hiện tại Trình Hiến nuôi hai còn mèo, còn thêm một con bồ câu thường xuyên tới xin cơm. “Chua quá. ” Bạch đại ca gắp xong miếng cá chua ngọt liền cho ý kiến.
31 Bạch đại ca bị một phong thư điệu hổ ly sơn, Đoàn Tử mừng quá hét lớn bay tới tủ lạnh kiếm sữa chua tự chúc mừng, bất hạnh phát hiện toàn bộ sữa chua đã quá hạn.
32 “Chủ nhân, em lo cho đại ca. ” Ăn xong cơm tối, một người một yêu xem TV, chủ nhân cầm một cái lông chim chơi giỡn với Đoàn Tử đang nằm gối đầu trên đùi mình, Đoàn Tử biến thành hình người, ngẩng mặt dùng miệng đớp đớp lông chim, nhân tiện bớt chút thời giờ nói mấy câu.
33 Trình Ngọc ngồi vọc máy tính ở nhà Trình Hiến hai tiếng thì bị Vương Hiến tới bắt về nhà, trước khi đi còn chưa chịu từ bỏ mà vẫn liên tục kêu rên: “Tiểu máy tính a, ta yêu ngươi thật lòng ngươi biết chứ, ta thật hối hận vì đã kết hôn a, sớm biết ta đã sống với ngươi cả đời hưởng hạnh phúc rồi!” “Vất vả cho chú rồi.
34 “A ngốc, chủ nhân không chịu cùng ta làm. ” Đoàn Tử phiền não không gì sánh được dựa vào cửa sổ oán giận. A Ngốc lười biếng rỉa lông, trả lời: “Đàn ông ấy à, đại thể chịu không nổi kích thích đâu.
35 “Có đói bụng không?” Đoàn Tử thân thiết hỏi. “Chút chút. ” Trên tay lập tức xuất hiện một đôi đũa. “Ăn ngon không?” Đoàn Tử lòng tràn đầy chờ mong hỏi.
36 Tới giường, hai người nhìn nhau không nói, Đoàn Tử nháy mắt mấy cái gục vào ngực chủ nhân thắc mắc: “Anh đè em hay để em đè anh?” “…” Chủ nhân chỉ biết ôm trán.
37 Lúc này người kia của nhà họ Bạch, Bạch Phồn, đang hùng hổ vác đại đao chạy tới nhà địch. Vừa vặn là lúc hoàng hôn, mặt trời sắp khuất dạng sau đường chân trời, một mảnh nắng cuối cùng hắt lên lan can, nhuốm nam nhân kia vào một biển màu sắc mà Bạch Phồn ít khi được thấy.
38 Đoàn Tử vô cùng hạnh phúc, tuy rằng thắt lưng, xương sống, PP (P = pìgu= Butt có lẽ thế ^^) đều đau, thế nhưng chủ nhân tự mình đút cháo cho hắn, Đoàn Tử lưng dựa vào một cái gối, tay ôm một cái, dưới mông chèn thêm một cái nữa, từng miếng từng miếng xử lí bát cháo.
39 Cuộc sống gia đình của Đoàn Tử cũng xem như tạm ổn, chủ nhân về nhà sẽ làm cơm, Đoàn Tử chính là sâu gạo của chủ nhân. Chủ nhân thường thường còn mua đồ chơi về cho hắn, tỷ như hôm nay, thấy chủ nhân lấy dung dịch thổi bong bóng xà phòng từ trong cặp ra, Đoàn Tử thấy choáng trong người, hắn rất muốn biết lúc chủ nhân mặc tây trang, đi giày da đen bóng, bước vào hàng quán vỉa hè ở cổng trường mua loại đồ này sẽ có tâm trạng gì.
40 “Anh trai, chúng em đến thăm anh đây!” ngày nghỉ hiếm hoi mới có được lại bị tiếng đập cửa ầm ầm phá hỏng, Đoàn Tử nằm trên giường, nắm lấy áo chủ nhân không buông.