1 Dương Mộc Bạch, một trong những thị vệ bồi giá của Chu Quốc Loan Phượng công chúa, đương nhiên y là một người không đáng để mắt tới, cũng là một vai nhỏ không nặng không nhẹ, ai bảo y xuất thân không tốt.
2 Thế nhân lưu truyền, Tuyết Quốc Liên Hương công chúa, thanh lệ thoát tục cao xa như Thiên Sơn Tuyết Liên không thể với tới, Chu Quốc Loan Phượng công chúa, ung dung yêu kiều hệt như đóa mẫu đơn tuyệt đẹp đang nở rộ, Tiêu Quốc Lạc Hà công chúa, thanh u thanh nhã như phiến thanh liên lẳng lặng đâm chồi, Thương Quốc Ngưng Ngọc công chúa, cao nhã thánh khiết như băng lam tường vi.
3 Lê Hạo Hiên trên chiến trường tung hoành hơn mười năm có thừa, đối với ái dục giữa những người cùng giới không phải là hoàn toàn không biết, chắc ai cũng biết từ xưa chiến tranh chính là trò chơi thuộc về nam nhân, nữ nhân vĩnh viễn cũng chỉ có thể là vật phụ thuộc.
4 “ Ngô………ân………a. ” Phía sau những tấm màn kim sắc tầng tầng trùng điệp sâu thẳm, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng bồng bềnh, tiếng rên rỉ mê người uyển chuyển kiều diễm, cùng xen lẫn trong đó là tiếng thở dốc nặng nhọc, lúc cao lúc thấp, như có như không.
5 Mộc Bạch ngã ngồi trên mặt đất mới vừa thở nhẹ một hơi, liền nghe thấy câu nói khẳng định của Lê Hạo Hiên, trái tim vừa mới nằm lại đúng vị trí liền đột ngột giật nảy lên, thân bất do kỷ thu thành một đoàn, thân thể từng trận run lên, thần sắc khủng hoảng nhanh chóng lan đầy trên mặt của y.
6 Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộc Bạch khó có thể thừa nhận được nỗi đau xâm chiếm, dường như liên tục trôi nổi giữa khoảng không của hôn mê và thanh tỉnh, lại một lần từ hôn mê tỉnh lại, y cuối cùng cũng đạt được giải thoát, người phía sau sau một tiếng gầm trầm thấp, phun ra ái dịch vào tận sâu bên trong thân thể y, thân thể tựa như dãy núi trùng trùng trơn trợt ép lên trên người y.
7 “ Không phải đi? ! Hoàng huynh? Huynh cư nhiên lại thu một nam phi, còn phá lệ phong làm Quân, quan trọng hơn nữa là huynh thế nhưng còn đem Phượng Càn Cung ban cho y, huynh lẽ nào đã quên, nơi đó là nơi mà ngay cả Hoàng tẩu trước lúc qua đời đều một lòng kỳ vọng nhưng không đạt được đó sao?” Trong ngự thư phòng, đứng trước ngự án, Lê Hạo Hành tràn đầy biểu tình khó có thể tin, không kìm được hô to gọi nhỏ.
8 “ Mộc Bạch, nghe nói gần đây bệ hạ tựa hồ có ý định lập thái tử? Ngươi có phải là có thể……. ” Màn đêm vừa buống xuống, nội điện đèn hỏa hôn ám, một hắc ảnh trốn vào bóng tối sau cây cột trụ, cố gắng hạ thấp giọng nói đối với bạch y nam tử đang ngồi trên lan can nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, tán thưởng ánh tà dương hoàng hôn, nói thật nhỏ.
9 Ngô! Hình như y thất sủng rồi? ! Nhưng mà……. . y lại không thể nhớ được bản thân cụ thể đã nói sai điểu gì? Dẫn đến cơn thịnh nộ lôi đình của hắn, vứt bỏ mình lại một bên mà trực tiếp lạnh lùng sắp đặt mọi thứ.
10 Vô số lần giãy dụa trong giấc mộng, du tẩu qua lại giữa hiện thực và ảo mộng, Mộc Bạch cuối cùng cũng triệt để tỉnh lại, trên đỉnh đầu là màn cửa sổ tuyết trắng bay lượng, trên sa trướng thêu hoa văn kim sắc long phượng tinh mỹ, tấm màn mỏng nhẹ nhàng lay động, đồ văn long phượng sống động thực đến như đang muốn bay đi, lưu tô ngân sắc nhẹ nhang lay lắt trong gió, tất cả những điều trước mắt nhìn thấy thật sự vô cùng quen thuộc.
11 “ Ai! Bên ngoài xuân quang sáng lạn, thái dương rực rỡ, một thời tiết đẹp như thế này, là thích hợp nhất để tụ họp bằng hữu, ngâm thơ thưởng cảnh, phẩm trà ẩm tửu, hát xướng cao ca, nhưng tại sao ta lại phải đối diện với một mớ chính vụ như núi thế này? Không có giờ phút thanh nhàn nào? Trời a! Mấy ngày tháng này rốt cuộc phải đến bao giờ mới kết thúc a?” Nằm ngả nghiêng trên ngự án, mày sầu mặt khổ, Lê Hạo Hành khổ đến không muốn sống, lớn tiếng than vãn.