81 Viên ngọc thạch hoàn mỹ đã bị Nhạc Diễm mang đi rồi. Phương Đông Dạ ngồi trong phòng khách nghĩ ngợi. Bây giờ chuyện này so với chuyện kết hôn với Vô Ưu càng làm anh bất an hơn.
82 Reng reng reng. . . Reng reng reng. . . Ôi, trời ạ!Vô Ưu vừa mới ra khỏi cửa, đồng hồ báo thức trên giường lại bắt đầu vang lên. Nhạc Diễm thật muốn đem đống đồng hồ báo thức này đập cho tan tành hết.
83 Vô Ưu bước nhẹ nhàng đi vào tập đoàn ‘Trụ’. Nhưng khi đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, cô lại sợ không dám bước tiếp. Cô không biết phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào, mặc dù chuyện ở trên giường anh không nhớ gì cả, nhưng còn chuyện về nụ hôn kia anh nhớ rất rõ nha! Nghĩ thế, Vô Ưu thật sự không có đủ dũng khí để đẩy cửa ra.
84 Vô Ưu mang bộ mặt nặng nề đi vào, sau khi thấy thư ký trưởng Bùi, liền nhìn thẳng vào mắt cô ta, thản nhiên nói:"Thư ký trưởng Bùi, tôi có chuyện. "Bùi Linh cười bao dung, ôn tồn nói:"Sao vậy? Có phải bọn họ lại chèn ép cô không?"Vô Ưu vội vàng lắc đầu, nói:"Không phải, tôi tới là có chuyện muốn hỏi chị.
85 "Đồng hồ báo thức đâu?""Vứt rồi!"Vô Ưu trở về nhà, sau khi hỏi được một câu như thế, chỉ còn lại sự hoang mang. Cuối cùng, cô nhốt mình vào trong phòng, cũng chẳng thèm để ý đến Nhạc Diễm.
86 Nếu như Phương Đông Dạ hôn em, em có thể tiếp nhận không?Vô Ưu thoáng cái đã không biết trả lời như thế nào rồi. Bánh đang ăn ngon lành, đột nhiên không thể nuốt trôi.
87 Cái tát không chỉ gây chấn động cho Vô Ưu và những người có mặt tại đó, mà còn khiến cho người đàn ông đi cùng người phụ nữ cũng phải nhăn mày. Lúc này đây, chỉ có một người duy nhất vẫn cảm thấy bình thường là người phụ nữ kia.
88 Wow, phu nhân, bà trang điểm như thế này trông thật xinh. "Người phụ nữ vừa từ toilet đi ra, Liễu Như Mi liền khôn khéo tới gần khen ngợi. Người phụ nữ nghe thế, nâng cao cằm, mắt cao hơn đầu nói:"Hừ! Đương nhiên rồi!"Nói xong bước đi trước, vừa đi vừa nói:"Cô cũng là một nhân viên không tệ, so với con nha đầu chết tiệt kia tốt hơn rất nhiều.
89 Ánh mắt Phương Đông Dạ rực lửa dán chặt trên người Vô Ưu, khiến cả buổi chiều cô không thể tập trung làm được việc gì. Cô thật vất vả mới chờ được đến giờ tan sở.
90 Vô Ưu nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Diễm, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Nhạc Diễm lợi dụng cơ hội này, lùi về phía sau hai bước, đá đôi giầy vào gầm giường.
91 Kính cong… kính cong… kính cong…Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên. Vô Ưu nghe thấy người run lên, bởi vì cô biết là Phương Đông Dạ qua đón cô đi làm.
92 Một triệu? Một triệu nha!Lúc Vô Ưu nhìn thấy tờ chi phiếu đưa tới trước mặt mình, cô không nhịn được nuốt mạnh vài ngụm nước miếng. Đời cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy.
93 Reng reng reng… Reng reng reng…. Có cướp!Vô Ưu nghe thấy tiếng chuông báo động, vội vàng ngồi chồm hỗm xuống đất. Ô ô, sao cô lại xui xẻo như thế hả? Xem ra cô thật sự không có số hưởng thụ một triệu này rồi.
94 Lúc đầu, khi Phương Đông Kỳ thấy Vô Ưu nhận tiền, ông ta định sẽ điện ngay cho Phương Đông Dạ, để cho anh nhìn thấy sự thật, xem rốt cuộc anh đã yêu người phụ nữ như thế nào! Nhưng ông không ngờ Phương Đông Dạ lại ngang nhiên không nhận điện thoại của ông.
95 "Tiểu Hạ, xin lỗi. ""Vô Ưu, xin lỗi. "Sau khi điện thoại được nối máy, hai người đều nói câu xin lỗi rất ăn ý. Vô Ưu sửng sốt, lập tức hỏi lại:"Sao vậy? Tại sao lại xin lỗi tôi?"Tiểu Hạ cũng định hỏi như thế, nhưng thấy Vô Ưu hỏi vậy liền mỉm cười nói:"Vì tôi đi Las Vegas, không nhận được điện thọai của cô, nên tôi xin lỗi cô.
96 Là ai đây?Trước khi mở cửa, Phương Đông Dạ có chút do dự, anh nhòm qua cánh cửa. Không có ai! Chết tiệt! Đây rút cuộc là chuyện gì hả? Cái đầu Phương Đông Dạ từ trước đến giờ luôn luôn sáng suốt, lần đầu tiên cũng trở nên rối rắm.
97 Chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời Phương Đông Dạ, không phải là cái đêm “lần đầu” của anh không dưng bị một người con gái hạ thuốc, rồi cướp đi, mà chính là trốn ở dưới gầm giường phụ nữ, ngây người trong suốt một đêm.
98 Vô Ưu ngồi ở bên bàn cơm, vừa ăn vừa hí hoáy viết, còn không quên cười khúc khích. Là tin tốt hay tin xấu??Vô Ưu nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Phương Đông Dạ khi hỏi câu này, không nhịn được cười híp cả mắt.
99 "Thật thế sao? Không thể nào! Mẹ cần nhiều tiền như thế để làm gì?"Sau khi điện thọai được kết nối, Phương Đông Dạ kể rõ mọi chuyện cho Nhạc Diễm nghe.
100 Vậy em cho anh ôm em một cái đi!"Ôm em một cái?"Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng khó hiểu. Hoắc Lãng mỉm cười gật đầu. Ánh mắt anh trong suốt, không có một chút tạp chất nào, có thể thấy được tận đáy.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 50