61 Người cửa trụ sở ‘Thạch Môn’. Một đôi nam nữ đứng ở cửa, đang lo lắng không biết có nên đi vào hay không. Hai người đó chính là Vô Ưu và Nhạc Khải – người vừa mới đi tìm học trưởng của mình mượn năm nghìn vạn.
62 Trải qua mấy ngày đau khổ, hôm nay rốt cuộc mây đen cũng tan, trời xanh đã xuất hiện. Đối với cả nhà Tiểu Hạ, hôm nay thật đúng là một ngày vui đáng để ăn mừng.
63 Cuối cùng Tiểu Hạ cũng không thể nói ra được, vì cô nhận được cuộc gọi của Thạch Thiên Kình. Kể từ giây phút cô gặp Thạch Thiên Kình, cuộc sống của cô đã không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa.
64 Nhạc Diễm ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, nói giống như khẩn cầu:"Mẹ, ngày mai mẹ ở nhà với con được không?"Thật ra tạm thời Nhạc Diễm không muốn để Vô Ưu gặp gỡ Nhạc Khải.
65 Lúc Luky và Vô Ưu đi, Nhạc Diễm còn đang ‘ngủ’ nên cũng không gõ cửa đánh thức cậu dậy, vì vậy cũng không nhắn nhủ được cậu là bọn họ đi đâu. Nhạc Diễm bình thường cũng hay ở nhà một mình, nên Vô Ưu cũng không lo lắng lắm.
66 Ba ngày liên tiếp sau đó, Nhạc Khải cũng không liên lạc với Vô Ưu. Bởi vì anh và em gái phải túc trực trong trong bệnh viện từ hôm đó đến giờ. Bệnh tim của cha đột nhiên tái phát, bây giờ mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
67 Nhìn Vô Ưu không giống nói đùa, làm lòng Nhạc Khải đau nhói. Anh nằm mơ cũng không ngờ được, Vô Ưu sẽ xử với anh như vậy. Anh bị thương rồi! Không chỉ tổn thương lòng tự ái, bản tính kiêu ngạo, mà còn làm thương tổn tấm chân tình lần đầu anh dâng hiến.
68 Ánh mắt Nhạc Khải thống khổ, ánh mắt Luky khinh thường, ánh mắt mọi người vây xem đầy khinh bỉ. Tất cả, đều bắn về phía Vô Ưu. Vô Ưu cố đè nén sự oan ức, cười nói:"Đúng vậy.
69 Nghe được lời nói của Hạ Mỹ Hà, Nhạc Thiên Hàng nhìn khuôn mặt thống khổ của Vô Ưu, lại quay nhìn Nhạc Khải, Luky, trên mặt hiện lên vẻ đau xót, nói:"Đúng vậy, nên tới thì phải tới thôi.
70 "Bà nội. "Trong phòng điều trị, Vô Ưu nhìn thấy bà nội được băng bó cẩn thận, đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Bà nội nhìn thấy Vô Ưu, đau lòng cười an ủi:"Bà nội không có chuyện gì nữa rồi.
71 Vô Ưu lúc này mới cầm túi lớn túi nhỏ chạy tới, vừa bước vào phòng, việc đầu tiên chính là nói với Nhạc Diễm:"Thế nào hả? Bà bà không có chuyện gì đi?""Cháo đâu.
72 Cộp cộp cộp. . . cộp cộp cộp…Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, sau khi đi vào nhà vệ sinh thì ngừng lại. Trong nhà vệ sinh, Hạ Mỹ Hà và Luky quan sát một lượt, nghi ngờ không biết Vô Ưu có đang ở bên trong hay không.
73 "Wow wow wow…"Thương Mộc Anh Dã vừa mở cửa phòng ra, Vô Ưu nhìn vào bên trong, đã phát ra âm thanh kinh ngạc. Thương Mộc Anh Dã chứng kiến vẻ mặt khuếch đại của cô, có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng, không hề nghĩ ngợi nói:"Cô thích sao?"Vô Ưu gật đầu thật mạnh nói:"Thích! Thật đẹp a.
74 Phương Đông Dạ sau khi gặp được Nhạc Diễm, đem hết mọi chuyện kể lại cho cậu bé nghe, nhờ cậu bé nghĩ biện pháp giúp mình. "Mẹ đi đâu rồi?"Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi.
75 Tiểu Hạ nhận được điện thoại của Phương Đông Dạ, biết Vô Ưu đã xảy ra chuyện, vội cúp luôn điện thoại. Phương Đông Dạ cho là Tiểu Hạ không muốn giúp đỡ, nhưng không ngờ, chưa tới năm phút sau đã thấy Thạch Thiên Kình chủ động gọi điện tới nói:"Chuyện này tôi sẽ xử lý êm đẹp.
76 Thương Mộc Anh Dã ôm lấy eo Vô Ưu, cười tà mị nói:"Thế nào hả? Cô cho là tôi không thể bảo vệ được cô sao?"Dáng vẻ xa lạ này của hắn, cùng với sự thân mật bất thình lình này, làm cho Vô Ưu hốt hoảng nói:"Này, anh muốn hại cho tôi chết hả.
77 "Vừa mới nghe thấy tiếng súng xong, không phải là cô bị bắn đó chứ?"Một giọng nói tà mị vang lên bên người Vô Ưu. Vô Ưu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy Thạch Thiên Kình đang cau mày nhìn cô đánh giá.
78 Đây là đang đóng phim hả? Hay là đại hội của hắc đạo đây? Vô Ưu có chút vò đầu bứt tai không hiểu gì cả. Vô Ưu là người bình thường như nào, chính cô là người rõ ràng nhất, nhưng trong giờ phút này, những người có mặt ở đây, lại không nghĩ như vậy.
79 Vô Ưu bị lay rất khó chịu, mở mắt ra bất mãn nhìn Phương Đông Dạ nói:"Làm gì thế hả? Không được rung, không được lắc, không được lắc a. "Phương Đông Dạ nghĩ rằng mình lắc quá mạnh khiến Vô Ưu khó chịu, nên áy náy nói:"Xin lỗi! Vô Ưu, em không có chuyện gì chứ?"Nghĩ rằng mình không lay nữa là được rồi.
80 Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy Vô Ưu, cũng muốn chạy trốn đi rồi. Dù sao anh cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thật sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng, Vô Ưu đã nhìn thấy anh.