41 Tề Rạng Đông sau khi tìm được điện thoại trong phòng ngủ của Hoắc Lãng, mở ra. Nhìn thấy cái tên đầu tiên lưu trong danh bạ là Vô Ưu, mà người thứ hai là hắn, hắn nhìn điện thoại, trong lòng không khỏi suy nghĩ ngổn ngang.
42 Phương Đông Dạ xuất hiện tại nhà ăn cùng Vô Ưu, ngay lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người. Dù sao, việc tổng giám đốc xuất hiện tại nhà ăn nhân viên, cũng là việc trăm năm khó gặp.
43 "Anh Tề, anh sao vậy? Rầu rĩ không vui, chẳng lẽ bác Tề lại ép anh tiếp quản công ty sao?"Trong phòng ăn, một chàng trai trẻ tuấn tú, tự tin, nhìn rạng rỡ như ánh mặt trời, trên mặt đầy thú vị nhìn vẻ mặt phiền não của Tề Rạng Đông hỏi.
44 Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm. Điều này đúng thật không sai. Vô Ưu và Tiểu Hạ sau khi đi vào khu mua sắm, hai cô như chim sổ lồng, hết nhìn đông lại nhìn tây, hết cầm lên lại hạ xuống, ướm thử cái này, lại ướm thử cái kia.
45 "Đây là nhà cô? Vậy bên cạnh chính là nhà tổng giám đốc sao?"Tiểu Hạ đứng trước cửa nhà Vô Ưu hỏi, nhưng hai tròng mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà Phương Đông Dạ.
46 Tiểu Hạ tới chỗ này, mục đích chỉ là muốn biết chỗ ở của Phương Đông Dạ, lại không ngờ, thu hoạch được nhiều thông tin như vậy. Mà những thông tin này, làm cho cảm giác “không nỡ” đối với Vô Ưu, toàn bộ biến mất.
47 Oh! Oh!Vô Ưu mở hộp, Nhạc Diễm nhìn thấy bộ lễ phục màu lam đậm, không nhịn được lộ ra vẻ mặt cực kỳ đáng yêu. Bộ y phục này, thật sự không hợp với mẹ cậu a.
48 Luky lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Nhạc Diễm, đã cảm thấy thích vô cùng rồi. Đến khi nghe thấy câu nói của cậu, thì quả thực yêu cậu đến chết đi được.
49 Ăn mặc như ma nữ khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Ánh mắt thì đơn thuần. Vẻ mặt lại hơi mơ hồ. Nhìn Vô Ưu, Đông Cung Phi không nhịn được liên tưởng đến bốn từ “thiên sứ lạc đường”.
50 Mỗi một người phụ nữ, đều có giấc mơ làm công chúa, dù ở bất kì độ tuổi nào, họ cũng đều có quyền ước mơ. Vô Ưu ngồi trong chiếc xe rộng lớn, trên mặt chỉ còn duy nhất vẻ say mê.
51 Trong vòng vây đông nghịt của phóng viên, Vô Ưu khoác tay Phương Đông Dạ, như mặt trăng được tất cả các vì sao vây quanh, bước ưu nhã đi vào phòng tiệc.
52 Lợi dụng cơ hội để chen vào, chính là thủ đoạn của bọn tiêu nhân thường dùng. Tiểu Hạ đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội trời cho này. Cô nhìn Phương Đông Dạ và Vô Ưu đang tức giận, vội vàng cười giả lả giảng hòa:"Vô Ưu, đừng như vậy mà, tổng giám đốc không có ác ý, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
53 Chắc cha cũng nhìn ra tâm địa của người tên Tiểu Hạ rồi đi?Nhạc Diễm đang chơi máy tính, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an. Với trí thông minh của cha, sẽ chẳng khó để nhìn ra lòng dạ người khác.
54 Trời ạ, anh ta đang đi lại đây. Tiểu Hạ nhìn Nhạc Khải từng bước đi về phía mình, không nhịn được, trái tim cô ta đập cuồng loạn lên. Khi cô ta nhìn thấy ánh mắt hạnh đào của Nhạc Khải, giống như đang câu hồn mình, mặt càng không nhịn được nóng ran lên.
55 "Như thế còn tạm được. "Vô Ưu vẻ mặt đắc ý nói. Nhạc Khải vừa nhìn chân mình, vừa lẩm bẩm:"Tôi có muốn ức hiếp cũng không dám nữa a, cái chân đáng thương này của tôi đáng giá lắm đó.
56 Phương Đông Dạ và Nhạc Khải vừa đi vào toilet, Vô Ưu thấy đói bụng, không nhịn được bắt đầu nhìn quét toàn trường, tìm khu đồ ăn, nhưng lại không ngờ, nhìn thấy hình ảnh một người mặc đồng phục trắng quen thuộc.
57 Phòng tổng giám đốc Tập đoàn ‘Trụ ’. Công việc hôm nay của Vô Ưu là đánh máy một ít tư liệu đơn giản. Sau vụ hợp đồng lần trước, Phương Đông Dạ đã ý thức được, thật sự không thể yêu cầu quá cao với cô.
58 Đồng ý rồi!Mắt Vô Ưu sáng lên. Không ngờ mình đã tốn bao nhiêu công, suy nghĩ nát óc chưa biết làm thế nào, giờ lại tự đến, chẳng mất chút thời gian nào.
59 Vô Ưu nằm không ngủ được lật qua lật lại. Nghĩ đi nghĩ lại, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên, không thể làm gì khác hơn là “ra tay” với một người khác.
60 Ngày thứ ba, cũng phải tới rồi!Sáng sớm Tiểu Hạ thức dậy làm bữa sáng. Cha ngồi trên ghế salon đọc báo. Mẹ quét dọn nhà cửa. Ba người đều im lặng làm chuyện của mình, cảm thụ giây phút bình yên khó có được.