101 "Cứ ra vẻ đạo mạo, chắc là đè nén khổ sở lắm. " Lăng Phong liếc thư sinh họ Dư mà lắc đầu. Người đẹp thì phải nhìn, ở đây tất cả đều thế, việc gì cứ phải giả thanh cao?Ở dưới sân khấu, Tô Đóa Nhi bắt đầu biểu diễn.
102 Lăng Phong nghĩ nát óc cũng không ra Tần Vương thân phận cao quý tìm hắn làm gì, ngoài việc đêm đó tên này rất để ý đến Diễm Tuyết Cơ.
Thực ra, Triệu Khánh gặp Lăng Phong là có ý thu nhận người tài.
103 Theo Dư Minh Sinh thấy, bài ca của Tô Đóa Nhi khá đơn giản, hắn ngồi suy tới suy lui cũng không thấy tầng ý sâu xa, ngược lại ý tứ dễ nhìn nhất thì đám kia đã nói hết.
104 Ở dưới sân khấu, Tô Đóa Nhi bắt đầu biểu diễn.
Vẫn như lúc ở Tô Châu, nàng giỏi nhất là múa, giờ đây thêm váy áo màu sắc, còn thêm phần cuốn hút hơn.
105 - Trương huynh, chuyện này. . . Lăng Phong quay sang Trương Bảo. - Còn đứng ở đó làm gì, điện hạ nói thế thì làm thôi. Còn tưởng đi theo ông lớn làm việc to tát gì, hóa ra là giữ gái hộ người ta, rảnh thì hoàng tử tới chơi.
106 Sân tập phía sau Lăng phủ.
- Quyền nhị ca, ngươi là cao thủ sao? Hôm đó một tay cứ thế tát chết đám ngốc kia. Thật đã. Haha.
- Quyền ca, nhận đệ làm đệ tử được không?
- Được rồi, được rồi.
107 Lăng Phong chửi :- Vl, còn chưa tuyên bố lý do đã đánh. Không chịu theo kịch bản gì cả. Con trâu họ Phùng kia dáng vẻ bệ vệ, xông tới như cái máy ủi, Lăng Phong đơ ra không biết xử lý kiểu này thế nào.
108 Lăng Phong quay sang Trương Bảo :
- Trương huynh, chuyện này là. . .
- Còn đứng ở đó làm gì, điện hạ nói thế thì làm thôi.
Còn tưởng đi theo ông lớn làm việc to tát gì, hóa ra là giữ gái hộ người ta, rảnh thì hoàng tử tới chơi.
109 Lúc này Lăng Phong và A Quyền đều rút về bên cạnh Mặc lão. Quần nhau một lúc, tên mắt hí bị A Quyền một đấm đánh lui về, Long lão đại vẫn đang đứng ôm ngực, còn tên Phùng trâu tuy không bị thương nhưng cũng mệt mỏi rã rời.
110 - Vl, còn chưa tuyên bố lý do đã đánh. Không chịu theo kịch bản gì cả.
Con trâu họ Phùng kia dáng vẻ bệ vệ, xông tới như cái máy ủi, Lăng Phong đơ ra không biết xử lý kiểu này thế nào.
111 Lâm Nghi Anh ngồi nghe Tô Đóa Nhi kể chuyện mà không khỏi rớt nước mắt. Số phận cô nương này thật khổ. Xuất thân vũ cơ, xinh đẹp tài năng đều có đủ, tính tình cũng thiện lương, tưởng chừng tương lai phải tốt đẹp mơi phải.
112 Lúc này Lăng Phong và A Quyền đều rút về bên cạnh Mặc lão.
Quần nhau một lúc, tên mắt hí bị A Quyền một đấm đánh lui về, Long lão đại vẫn đang đứng ôm ngực, còn tên Phùng trâu tuy không bị thương nhưng cũng mệt mỏi rã rời.
113 Tên Quyền nghe Lăng Phong nói muốn luyện thân pháp, liền cười. - Ngươi cười cái gì?- Phong ca, không phải đệ nói gở. Nhưng Phong ca bây giờ mới bắt đầu luyện, đợi đến khi có thể bay nhảy, chỉ sợ sức lực không còn.
114 Lâm Nghi Anh ngồi nghe Tô Đóa Nhi kể chuyện, không khỏi rớt nước mắt.
Số phận cô nương này thật khổ. Xuất thân vũ cơ, xinh đẹp tài năng, tính tình thiện lương, tưởng chừng cuộc sống phải rất tốt đẹp.
115 Dù sao cũng phải biết một ít kiến thức cuộc sống, Lăng Phong liền tìm hiểu thoáng một chút về học hành ở thời này, miễn cho sau này bị người khác chửi là kém văn hóa.
116 Sau lần đụng Phùng "trâu", Lăng Phong nhận ra mình cần luyện thân pháp kỹ càng hơn nữa.
Luyện thân pháp cơ bản cần rất nhiều yếu tố nhỏ. Tốc độ, tiết tấu, chuẩn xác, đúng lúc, bền bỉ các loại.
117 Bình Giang Tô Châu, tiết Thanh minh sắp đến. Chỗ này là một tửu lâu nhỏ, chỉ có hai tầng. Một đứa nha hoàn mặt vui mừng chạy lên cầu thang vừa gọi. - Tỷ tỷ, lại có khách gọi món của tỷ kìa.
118 Sau một tuần, Lăng Phong đành chấp nhận một sự thật đau lòng.
Đó là, hắn vô duyên với “khí”.
Lăng Phong dĩ nhiên có thể bốc phét rằng, mình cũng cảm nhận được cái gì đó “nóng nóng” ở “đan điền”, gỡ lại chút mặt mũi của một đại ca.
119 Tiệm ăn bình dân họ Đỗ đáng ra không hợp nhãn họ Hoàng cao sang, nhưng xem như do trời định vậy. Một lần đi ngang qua liền nghe tiếng đàn từ trong phát ra, vừa nghe liền sinh hiếu kỳ.
120 Bây giờ là tháng 4, trời đang ấm dần lên.
Trường An là siêu thành thị, dân cư nghe nói tận 30 vạn hộ. Cứ trung bình một hộ khoảng 4 đến 5 người thì chỗ này gần 150 vạn người chen chúc.