201 Lăng Phong không có mặt, Mặc lão và Long Bác Khôn trở thành người chủ trì. Long Bác Khôn nghe Mặc lão kể tình hình, gã lúc đó thấy vấn đề rất đơn giản, nhưng Mặc lão lại nói chuyện như thể rất nguy cấp, khiến Long Bác Khôn phản ứng khách sáo.
202 Bấy lâu nay Lăng Phong không quan tâm đến những cái tên trong võ lâm, bởi hắn nghĩ mình chỉ mở tiêu cục làm ăn kiếm cháo qua ngày, chắc không phải đụng đến môn phái giang hồ bao giờ.
203 Đám nha hoàn hạ nhân Lăng phủ đang chụm đầu bàn tán. A Trình hôm nay cũng có mặt, đang thì thầm với một tên khác :- Ai vậy?- Không biết. Nhìn cứ như. .
204 Toàn bộ huynh đệ Phong Vân đoàn có mặt trong sân đều choáng váng.
Chỉ thấy một nữ nhân váy trắng tinh khiết đứng ngay trước cửa phòng Lăng Phong, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, nhưng không thể che hết khí chất thần tiên của mình.
205 Lăng Hải đang rất bực bội. Gã biết Khương Vũ Y, nhưng bị Lăng Vân cảnh cáo mấy lần đành không dám tiếp cận, bây giờ nàng ta cũng đã đi mất. Gã cũng biết Tô Đóa Nhi từ lúc ở Tô Châu, lên ở riêng trong phủ, một lần nổi "máu dê" đi vào, bị một đám bịt mặt từ đâu chặn lại, mới biết nàng ta thuộc về Hoàng tử, bèn ngậm ngùi buông tha.
206 Vĩnh Lạc trấn.
Lúc này, Lăng Phong đang trong sảnh cùng huynh đệ chủ chốt.
Long Bác Khôn trở về, cái cục rối rắm trong đoàn trì hoãn mấy ngày lại đến lúc phải gỡ.
207 Lăng Phong là thể loại "nói thật không ai tin, nói láo mới có người tin". Chuyện lạ trên người hắn quá nhiều, cũng may còn có hình dạng con người. Liễu Thanh Nghi vào phòng ngồi xuống, sự "nhảm nhí" của Lăng Phong khiến nàng rất muốn cười.
208 Đám nha hoàn hạ nhân Lăng phủ đang chụm đầu bàn tán.
A Trình hôm nay cũng có mặt trong sân, đang thì thầm với một tên gia đinh khác :
- Vừa rồi là ai vậy nhỉ?
- Không biết.
209 Trường An, trời đã tối đen. Trên một mái nhà, có hai bóng người đang đứng. Một kẻ mặt méo xệch, nói nhỏ :- Kha lão tiền bối, ài, lần sau có thông báo thì dùng biện pháp nhẹ nhàng một chút.
210 Lăng Phong ngồi canh chừng, trong đầu loạn nghĩ.
"Trúng độc? Là ai làm?"
Xuyên không bấy lâu, Lăng Phong đắc tội có lẽ có Triệu Hanh, Từ Nguyên và mấy tên Diêm bang.
211 Lăng Hải trằn trọc không ngủ được, cả tuần nay bị "cấm đoán" khiến thanh danh một đời ăn chơi của Lăng lão Nhị có nguy cơ bị ảnh hưởng trầm trọng. Nghĩ đến hai nữ nhân gặp hôm qua, bụng dưới gã lại nóng lên.
212 Lăng Phong mồ hôi tuôn như mưa, trong người phi thường khó chịu
Bình thường mà nói, cho dù là cao thủ cũng khó phân biệt được việc vận khí sai và kinh mạch yếu, bởi biểu hiện ra ngoài khá giống nhau.
213 Triệu Hanh đang lơ mơ sắp ngủ trong xe, đột nhiên có tiếng báo cáo :- Điện hạ, phát sinh biến cố. - Chuyện gì phát sinh? - Có kẻ theo đuôi. - Bao nhiêu người? Khoan đã, còn bao lâu thì qua sông.
214
Quyển 4 : Điệp viên lởm
Nội thành Trường An, trời đã tối đen.
Trên một mái nhà, có hai bóng người đang đứng.
Một kẻ mặt méo xệch nói nhỏ :
- Kha lão tiền bối, ài, lần sau có thông báo thì dùng biện pháp nhẹ nhàng một chút.
215 Nguyệt Dung lui về sau, tên đầu lĩnh hỏi han :- Ngũ muội, không sao chứ?- Tứ ca, mau về thông báo. Phía trước là Triệu Hanh. - Nguyệt Dung ôm vết thương khó khăn nói.
216 Lăng Phong đương nhiên không biết cái Mật Thám ty là cái quái gì, Kha lão đành phải giải thích cho hắn. Đội đặc nhiệm đang giữa lúc nhiệm vụ tối mật, đội trưởng lại phải mất thời gian giải thích cho đội viên, cũng chỉ có Lăng Phong làm ra được.
217 Ở một nơi giữa thành Trường An, trời đã tối. Kinh thành về đêm vẫn không đến nỗi tĩnh lặng mấy, tệ lắm cũng có tiếng chó sủa, mấy chỗ thanh lâu chợ đêm thì xuyên đêm ồn ào tấp nập.
218 Nguyệt Dung một chọi hai. Nàng ta không thể áp sát thùng xe, chỉ có thể nhảy trở lại xuống đất, liên tục khua kiếm lùi ra sau. Cũng may phe Triệu Hanh hơn chục hộ vệ, nhưng phần đông đều lo bảo hộ xe ngựa, không dám cường công, bằng không Nguyệt Dung cũng lành ít dữ nhiều.
219 Theo cầu thang xuống dưới, hiện ra một căn phòng khá rộng, xung quanh đều có lỗ thông khí. Trong đây đã có bảy người, Kha lão ngồi ghế thủ tọa nhìn Lăng Phong cười nói :- Lăng huynh đệ, ngồi đi.
220 Ở phía trước.
Tên đầu lĩnh xoay người sang trái tránh kiếm, chẳng qua tay phải vẫn cầm kiếm để hẳn sau lưng, một bộ không thèm chấp Lăng Phong.
Trong sát na Lăng Phong tiếp cận, đầu lĩnh mới chợt nhớ ra một chuyện.