101 Không khí xung quanh xe dao động rất mạnh, gió sắc bén thổi qua hai bên má mang đến cảm giác đau rát, thậm chí việc mở mắt nhìn cũng rất khó khăn. Quân Mặc Li bình tĩnh mở chiếc quạt trong tay ra, hào quang màu trắng cũng theo đấy mà xuất hiện, tạo thành một bức màn bảo vệ thân thể hắn, ngăn cản cuồng phong.
102 “Bọn giết người, đền con cho ta, đền con cho ta…!!”
Giọng nói đau thương vang lên, ngay sau đó, một người phụ nữ già nua khắc khổ ăn mặc rách nát từ trong đám người lảo đảo lao ra, khuôn mặt nàng cực kì đau đớn, nhìn về phía Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm đầy thù hận.
103 “Hàn nhi…”
Người phụ nữ kia mỉm cười nhìn về hướng Quân Mặc Li, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập thiện ý, mày liễu mềm mại như sương khói, đôi mắt long lanh như thu thủy, môi hồng tự nhiên.
104 Hai tay bị túm chặt lấy, thân thể bị đặt sát vào tường, đau đớn, nhưng Quân Mặc Li cũng không có biểu hiện thêm chút cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn, khóe môi còn hơi cong lên.
105 Bóng đêm lùi ngược lại, máu thịt loang lổ trên mặt đất cũng thu nhỏ dần rồi biến mất. Mặt trời nhô lên từ phía tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu sáng mặt đất, phủ thêm cho mặt đường sạch sẽ một lớp hào quang.
106 An Lưu Quân mơ hồ nghe thấy có âm thanh quen thuộc gọi mình, liền ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, nhưng lại không gặp bóng người nào ở đấy, không thể ngăn nổi thất vọng mà thở dài một tiếng.
107 Nam tử mặc y phục đen chậm rãi bước ra xe ngựa, tầng tầng lớp lớp áo dài phức tạp hoa quý chạm đất, một người hầu chạy nhanh đến đặt một chiếc ghế mềm ở dưới xe ngựa.
108 “Các hạ hình như gọi sai tên rồi a?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn An Lưu Quân, đôi mắt đen lại có chút tối đi.
“Là ngươi, đúng không, Li?” An Lưu Quân vẫn trầm thấp thì thào, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Quân Mặc Li.
109 Quân Dạ Hàn cùng Quân Mặc Li đi về hướng cổng thành. Nhưng mới cách cổng thành được năm thước, đột nhiên có một đội quân mặc áp giáp bạc bóng loáng lao từ trong chạy từ trong cổng thành ra, xếp hàng chỉnh tề trước mặt hai người.
110 uân Mặc Li mỉm cười bình thản đi đến ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống, một thân y phục trắng của hắn cực kì nổi bật trong căn phòng đỏ rực này.
“Đế quân, hôm nay Mạc Li đến Tác Phỉ Đặc là để giao quốc thư, chứ không phải là đến để bàn luận về chuyện hôn nhân kia.
111 Hơi thở có chút nóng rực phất qua khuôn mặt của Quân Mặc Li, hắn ngừng lại, thân thể theo bản năng mà cách xa Phất Lai Tác Phỉ Đặc. Nhìn thấy ánh mắt đỏ tràn ngập khiêu khích của y, Quân Mặc Li lạnh nhạt mà cười một chút.
112 “Nhị hoàng huynh…” Tu Thụy Nhĩ Tác Phỉ Đặc gặp đôi mắt tràn ngập khó tin cùng đau đớn của Phất Lai, khuôn mặt thanh tú không nhịn được mà quay đi, thanh âm có chút khổ sở.
113 Cửu Yến đài cao vời vợi, chín cây cột sắt thông thiên kết hợp lại với nhau, tạo thành một trận pháp hình tròn, chín sợi xích sắt từ trên đỉnh cột buông thõng xuống.
114 Cánh cổng lớn màu đỏ trên không trung chậm rãi mở ra, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả một góc trời, trong không khí dần dần ngập mùi hoa thanh nhã, còn có tiếng đàn nhè nhẹ, tiếng nói chuyện truyền đến từ sau cánh cửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười ngân nga, cực kì vui vẻ.
115 Bốn cô gái xinh đẹp tuyệt trần dùng tốc độ cực cao bay trong không trung, trong đó có ba người bay thẳng đến chỗ Quân Dạ Hàn, còn cô gái mặc y phục màu đỏ tên là Hồng Hạc thì bay đến sau lưng Quân Mặc Li, dùng dải lụa mềm mại màu đỏ rực quất về phía hắn.
116 Trên mặt biển rộng lớn trong xanh, có một chiếc du thuyền sang trọng chậm rãi di động, những người ở trên thuyền đều mặc những trang phục vô cùng quý giá sang trọng, tụm năm tụm ba nhỏ giọng cười nói, cũng có những đôi yêu nhau đang cùng phô diễn kỹ thuật nhảy hoa mỹ trên sân khiêu vũ, âm nhạc tao nhã cùng với những cử chỉ hợp cách đều nói lên thân phận tôn quý của họ.
117 Tề Càng Hành vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy người kia. Hắn ngồi trên chiếc giường nước đựng đầy thứ dung dịch màu băng lam, đôi mắt tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh, giống như mọi thứ đều rất mới mẻ và kỳ lạ với hắn.
118 Xuyên qua cửa sổ chạm đất của căn phòng rộng lớn, có thể nhìn thấy được đại dương mênh mông bên ngoài, cũng với những cơn sóng lớn không ngừng tiến vào.
119 Sau khi cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, đại sảnh tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ bỗng chốc trở nên cực kì im lặng, mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn.
120 Xuyên qua đám người đang bối rối, bóng dáng Quân Mặc Li nhanh chóng biến mất. Hắn nhẹ nhàng bay lên trên tầng hai, hai bên trái phải là hai hành lang trải dài.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 8