141 Một ngày đẹp trời.
Trong tẩm điện to lớn đặt một chiếc giường king size đủ để mười người nằm ngủ. Lụa mỏng treo xung quanh, mông lung vẫn nhìn ra được bóng dáng hai người ở bên trong.
142 Nắng dịu nhẹ tỏa sáng không gian, gió khẽ phất qua, làm cành liễu đung đưa. Quân Mặc Li ngồi tựa vào cột đá, mỉm cười thưởng thức hoa đang nở rộ trong vườn.
143 Trong lầu son gác tía thoang thoảng mùi son phấn hỗn hợp với mùi rượu, có không ít nam tử đang ái muội mà trêu ghẹo những cô nương mềm mại xinh đẹp trong ngực, đại sảnh tiếng cười đùa không ngừng.
144 Đạp nhẹ mũi chân xuống đất, Quân Mặc Li giống như một cơn gió, theo sát Quân Dạ Hàn bay vào trong đại điện.
Đại điện rộng lớn lại trống rỗng, Quân Dạ Hàn từng bước từng bước đi về phía đế tọa, nhưng mỗi một bước tiến đến gần, cơ thể y như đang gánh chịu sức nặng nghìn cân, dù là nhích từng bước cũng là khó khăn.
145 Trong đại điện trống trải không có một tiếng động nào, bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ ấm áp, trong đại điện lại rét lạnh như hầm băng.
Thu lại ý cười, Quân Dạ Hàn buông thõng hai tay, quay đầu nhìn đại điện không một bóng người, thản nhiên thở dài một tiếng.