81 Lam Âm kéo thân thể rách nát đi vào bên trong tẩm cung hoa quý. Khoé miệng hắn khẽ cong lên, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt không còn chút máu.
82 Chỉ là trong chớp mắt, Quân Dạ Hàn ôm Lam Âm trong tay đã xuất hiện trong đại điện hoa quý lát bằng thứ đá cẩm thạch xa hoa của Đồ Lan đế quốc. Y chầm chậm bước đến bên giường, ôn nhu đặt Lam Âm xuống.
83 Gió lạnh như dao băng gào thét thổi qua, từng bông tuyết phiêu lượn thật lâu trong không trung, giây phút này cả thế giới dường như đều bị đông thành băng.
84 Tuyết trắng đầy trời, trong tầm mắt tất cả đều là một màu trắng toát, tuyết đọng lại, làm cho cành khô cong vẹo sắp gãy. Gió lạnh phất qua làm cho chỗ tuyết đọng trên cành rơi lả tả.
85 Trên bề mặt bằng phẳng rộng lớn của tháp cao, một nam tử mặc y phục đen đang đứng tựa lưng vào cột đá bạch ngọc, mái tóc đen của y dài chạm đất, đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ.
86 Một nam tử áo trắng đang ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn bằng bạch ngọc trong cung điện hoa quý, khuôn mặt hắn nghiêm túc chăm chú vào tờ giấy trước mặt, bút trong tay hắn không ngừng chuyển động, chăm chút cho bức tranh trên mặt giấy.
87 Đêm khuya, ánh trăng chiếu sáng cả đất trời.
Một nam tử mặc y phục trắng ngồi trên lan can cầu đá, gió đêm nhẹ nhàng phất qua, làm cho vạt áo hắn bay nhè nhẹ, ẩn ẩn hiện hiện để lộ ra hai bàn chân trắng nõn.
88 Không khí trong điện Nhật Quang cực kì trầm trọng, im lặng không một tiếng động. Các vị đại thần xếp thành hai hàng, im lặng đứng, vẻ mặt cung kính như đang chờ đợi ai.
89 Quân Dạ Hàn đứng dậy khỏi đế toạ, chậm rãi đi xuống, đôi mắt dịu dàng ấm áp nhìn về phía nam tử nằm trên mặt đất. Nhìn thấy Quân Dạ Hàn càng ngày càng tiến đến gần mình, nam tử cực kì kinh hỉ cùng kích động, không hề để ý đến bàn chân vẫn đang giẫm trên lưng mình, y dùng sức giãy dụa muốn thoát ra.
90 Hởi thở băng hàn tràn ngập trong đại điện, lạnh lẽo đến tận cốt tuỷ. Lam Thánh Âm ngã xuống nền đá bạch ngọc, thân mình run rẩy vì lạnh lẽo, đau đớn, đôi mắt vô thần trống rỗng trợn to nhìn lên trần nhà, không chút tiêu cự.
91 Ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ rực rỡ chiếu lên mặt đất, băng tan, chảy thành từng dòng. Tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong đình viện, làm cho đình viện u tĩnh càng có cảm giác yên bình.
92 Điện Lục Di, nơi cũng giống như tên, bên trong khuôn viên điện tràn ngập màu xanh của cây cối, không khí mát mẻ làm cho người ta thấy cực kì thoải mái.
93 “Bạch Nhân, tên của nô tì là Bạch Nhân, thưa quân thượng. ” Người phụ nữ mặc áo trắng ngửa đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp long lanh mị hoặc kia nhìn Quân Dạ Hàn.
94 Sáng sớm, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt dần bao phủ cả đại địa, trên đường cái, những chiếc xe ngựa hoa quý không ngừng từ khắp nơi đổ về phía đế cung. Mọi người đi bộ trên đường chỉ có thể tò mò nhìn theo những chiếc xe ngựa kia.
95 Tiếng ngân nga cổ xưa truyền khắp cả đế đô, làm cho đô thị phồn hoa náo nhiệt khoảnh khắc trở nên im lặng, tất cả mọi người đều ngừng bước chân bận rộn, đôi mắt vô thức mà nhìn về phía đế cung cao lớn hùng vĩ.
96 Gió nhẹ nhàng lướt qua khu vườn rộng lớn xinh đẹp, mùi hoa thơm thoang thoảng, tiếng đàn du dương. Một nam tử áo trắng ngồi trong vườn, hơi cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt dây đàn, khuôn mặt y đạm nhã mang theo vẻ hài hòa, ý cười ấm áp dịu dàng.
97 Mái tóc dài màu bạc trải đầy trên mặt bàn huyền ngọc, phát ra hào quang nhè nhẹ màu trắng, cực kì mê huyễn. Đôi mắt bạc u ám, khóe môi dày cong lên ôn nhu.
98 Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ấm áp thấm vào lòng người, gió mát nhẹ nhàng phất qua làm mùi hoa thơm ngát phiêu tán.
Một nam tử trung niên mặc bộ y phục màu đen đứng chờ trước cửa điện, khuôn mặt của y rất bình thường, hơn nữa còn lạnh như băng.
99 Nam tử tóc bạc ngồi thoải mái trên ngự tọa, nam tử tóc đen ngồi trong lòng y, tựa vào bờ ngực rộng của y, ngón tay thon dài còn không ngừng trêu đùa lọn tóc bạc trước mặt mình, khóe môi cong lên.
100 Sáng sớm, bầu trời vẫn còn mù mịt, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, dần dần làm ấm bầu không khí mát lạnh. Các vị đại thần ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hai hàng, cúi đầu đứng nghiêm cẩn trước cửa cung điện.