121 Đả tự: Ngồi ở trên ban công một hồi, Mộ Diễn vẫn không trở về. Khoé miệng Tử Ca gợi lên ý cười, cô xác nhận anh sẽ không trở về. Đi vào phòng ngủ, rúc vào trong chăn, khi nằm trên chiếc giường mềm mại toàn bộ sự mệt mỏi đã tan đi, cô ngủ thoải mái cực kỳ.
122 Mộ Diễn đứng ở ban công, anh điểm một điếu thuốc nhưng chỉ kẹp ở trên ngón tay. Anh cảm thấy ảm đạm, bây giờ trong trí nhớ của anh đâu đâu cũng là bóng dáng của Tử Ca lúc giận, lúc cười, khuôn mặt lạnh nhạt, tính cách ương bướng khó nắm bắt.
123 Đả tự: Tang lễ làm rất đơn giản, nhân vật làm mưa làm gió một thời sau khi mất lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Toàn bộ tài sản của Chung-Hạ đều bị thu hồi, toàn bộ quá trình tang lễ đều do Chung Nham đảm nhiệm, từ đầu đến cuối Hạ Minh Châu chỉ như cái xác không hồn.
124 Đả tự: Công viên tưởng niệm. Lá cây rơi xuống đầy đất, người đi ở trên vang lên tiếng kêu xào xạc, đầu mùa đông trời cực kỳ xanh, thời tiết khá lạnh, gió thổi ở trên mặt người hết sức hiu quạnh, theo lời chỉ dẫn của Tạ Phương, cô và bà đứng trước hai bia mộ.
125 Tử Ca cố gắng nén lại cảm giác chua xót trong lòng, sở dĩ anh muốn tiếp cận cô, có lẽ là vì nguyên nhân này chăng? Chỉ bởi vì cô là con gái của Hạ Xương Nguyên? Rõ rãng đã tự nói với bản thân đừng quá quan tâm, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy mất mát.
126 “Tôi rốt cuộc không bằng cô ở điểm nào? Tại sao mọi thứ mà tôi bỏ ra lại không bằng cái liếc mắt của con tiện nhân đó? Trình Lan, đàn ông đều thích được nịnh bợ như vậy sao? Có phải tại cha tôi mất rồi nên mới như vậy? Phải không?" Ở trong quán bar Hạ Minh Châu khóc và hét lớn, lúc Trình Lan nhận được điện thoại của cô, nhanh chóng chạy đến thì đã thấy như vậy.
127 Đả tự: Trình Lan hối hận muốn chết, nếu biết cô đã không ra ngoài để Chung Nham gọi điện thoại, mặc dù cô ấy không muốn trở về, còn tốt hơn bây giờ tìm kiếm không có phương hướng.
128 Tay mò mẫm được một hòn đá khá sắc, góc cạnh nhọn, cô nắm chặt trong tay, không quan tâm đến những giọt máu đang chảy khỏi lòng bàn tay. Trong không gian tối om, người đàn ông cười dâm loạn, còn có tiếng tháo dây lưng và tiếng kéo khoá quần, Tử Ca nắm chặt hòn đá, cô cắn chặt môi, máu chảy ra cô cũng không thấy đau.
129 Đả tự: Thanh âm của người đàn ông hốt hoảng và lo lắng, mang theo cảm giác hối hận. Máu của cô thấm đẫm vào quần áo của anh. Vì cái gì, lại cảm thấy đau như vậy? Sát thủ, không nên có loại cảm giác đặc biệt này.
130 Sở Luật chê cười: “ Như vậy mà còn nói mình không ngốc sao , để cho bản thân ngã đến mức này tôi cũng chịu cô rồi” Tử ca quay đầu đi không trả lời của hắn, sắc mặt cô lộ vẻ tái nhợt, yếu ớt.
131 Đả tự: Tử Ca đứng ở bậc thềm phía bên ngoài tầng hầm, tầng hầm rộng lớn nhưng bên trong trống rỗng, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào đánh vào mặt Hạ Minh Châu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, cả người cô ta bị trói ở trên ghế, bởi vì vùng vẫy, dây thừng siết chặt vào tay khiến da tay sưng đỏ lên.
132 Đả tự: Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Mộ Tình. Anh thoát đi sự kiềm chế của mình. Cho đến khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, anh mới chỉnh lại tư thế của mình.
133 “Tại sao không giết hắn?” Thương Lang nghi hoặc mở miệng hỏi. "Giữ lại mạng sống của hắn đối với Nhậm Khải sẽ như một trái boom hẹn giờ. Bên Liêu Tuấn Vĩnh sẽ hiểu nên xử lý hắn như thế nào.
134 Hiện tại đã là mùa xuân, thời gian qua không chờ đợi một ai. Cảnh còn người mất. Tử Ca đem một bó hoa tươi đặt trước mộ Thương Lang, cho dù mọi chuyện cũng đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới nước mắt cô lại chảy không ngừng.