141 Chỉ là thân phận của Nhạc Đồng Đồng hiện tại chính là Thương Minh quốc Thái hậu nương nương, thân phận tôn quý, hưởng thụ tôn vinh thường nhân không có, nhưng lại mất đi tự do, kiếp này, càng không thể tái giá!Nghĩ đến đây, Dạ Quân Lăng chỉ cảm thấy trong lòng như có người đang dùng tay hung hăng bóp chặt tim của hắn.
142 Tiểu đức tử là một nô tài tận trung, vừa biết chủ tử nhà mình muốn đến miếu Nguyệt Lão, đã sớm hỏi thăm tất cả về miếu Nguyệt Lão. Dù sao, có thể hầu hạ ở bên người Dạ Quân Minh, chút bản lĩnh là không thể không có!Dạ Quân Minh nghe vậy chỉ gật gật đầu, mở miệng nói.
143 Sau một khắc, nguyên bản ám khí phóng tới hướng phía hắn nhanh như chớp lại trúng vào lưng nữ tử phía sau. Phượng mâu mở lớn, cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực.
144 Dù sao, Dạ Quân Lăng cũng là thân đệ đệ duy nhất của hắn!Vừa nghĩ tới thân đệ đệ mình gặp bất trắc, Dạ Quân Minh lòng đau như cắt. Năm ngón tay giấu ở trong ống tay áo đã cắm sâu vào thịt mà vẫn không thấy đau.
145 Khi thấy nam tử cao lớn chẳng biết từ lúc nào đứng ở bên giường mình, Nhạc Đồng Đồng mở mắt thật lớn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thân thể căng thẳng liền từ trên giường ngồi dậyNhưng mà, bởi vì Nhạc Đồng Đồng quá mức kích động, lại không cẩn thận động đến vết thương sau lưng, trong nháy mắt, cơn đau liền cấp tốc từ phía sau lưng lan đến toàn thân.
146 "Ôi, ta đói, ngươi đã bắt được cá chưa! ?"Thanh âm mang theo ảo não oán giận không ngừng vang lên, làm Dạ Quân Lăng vốn vừa mệt vừa đói bắt đầu nóng nảy.
147 Điều này đều là công lao của Nhạc Đồng Đồng. Nhớ tới lần trước ở ngự hoa viên cùng Nhạc Đồng Đồng xuống nước bắt cá, cùng nhau tự làm cá nướng, cho nên, đối với việc này, Dạ Quân Lăng một chút cũng không xa lạ gì.
148 Khi Nhạc Đồng Đồng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, không còn khí lực để nhấc tay lên. Tư vị sống không bằng chết như vậy thực khó chịu.
149 Thúy Nha mở miệng, giọng điệu ôn nhu, như đang dỗ tiểu hài tử uống thuốc. Hầu hạ bên cạnh Nhạc Đồng Đồng lâu ngày, Thúy Nha đã sớm biết Nhạc Đồng Đồng ghét uống thuốc đông y.
150 Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng mới tiếp nhận chén thuốc Dạ Quân Minh đưa tới. Cúi đầu nhìn thứ thuốc đen xì trong bát, Nhạc Đồng Đồng mày nhíu chặt. Chỉ là, dưới ánh mắt nóng rực của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng như là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, bóp mũi, đem chén thuốc kia uống một hơi cạn sạch.
151 Ngược lại với Bình An lo lắng không thôi, Dạ Quân Lăng chưa từng sợ hãi lo lắng! ?Dù sao hai người đều là hoàng tôn quý tộc nuông chiều từ bé, bình thường đi đâu không phải ngồi kiệu chính là ngồi xe ngựa.
152
153 Còn nói cái gì muốn thú nàng, quay đầu liền quên mất!
Thực sự là một tên khốn kiếp!
Trong lòng tức giận , Bình An cúi đầu nhìn quét một chút, liền lập tức nắm đưicj một nắm lá cây, liền hướng phía Dạ Quân Lăng ném đi.
154
155 Bởi vì, Thái hậu nương nương hiện tại nàng gặp là một người tâm địa ngay thẳng, hoạt bát đáng yêu. Nếu không phải biết nàng là Thái hậu nương nương, nhìn qua còn tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương thiên chân vô tà mà thôi!
Rốt cuộc, Thái hậu nương nương vì sao lại biến thành như bây giờ! ?
Bình An trong lòng nghi hoặc liền mở miệng hỏi.
156
157 "Mẫu hậu yên tâm, đây không phải là mứt quả, mà là mật hoa quả Trẫm cho người vận chuyển từ Cung Quốc tới. Mật hoa quả này cùng thuốc Mẫu hậu uống không có xung đột, hơn nữa mật hoa quả còn có hiệu quả đối với việc làm lành vết thương, những thứ này đều để Lý ngự y xem qua rồi mới để cho Mẫu hậu dùng !"
Nghe Dạ Quân Minh giải thích Nhạc Đồng Đồng mới bừng tỉnh đại ngộ.
158
159 Bây giờ đã là buổi đem, trên trời mây đen giăng kín, sấm chơp đan xen, phong vân biến sắc, dấu hiệu một hồi sấm chớp mưa bão mưa săp đến !
Bởi vì Bình An bị thương ở chân, không tiện đi lại, cho nên, sau khi ăn xong cá nướng buổi trưa, hai người liền tìm một sơn động dừng chân.
160