21 Ngoài miệng người nọ mặc dù than thở Tô Linh Phong tham lam nhưng vẫn lục lọi nhẫn trữ vật một chặp. "Đây vốn là linh thuật hệ hỏa, nhưng chỉ là sơ cấp thôi.
22 Tô Linh Phong nhìn lại phía tiếng vang, chỉ thấy quả trứng xanh lè to đùng trong góc đang ở cách mặt đất khoảng nửa mét, không ngừng xoay tròn, trên bề mặt trứng còn tỏa ra một tầng sáng màu trắng nhu hòa, nương theo đó là âm thanh "răng rắc!" nứt vỡ! Thứ trong trứng muốn ra ngoài? Đôi môi anh đào của Tô Linh Phong khẽ nhấp, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm quả trứng bự tổ chảng kia không chớp mắt, lẳng lặng chờ đợi.
23 "Được rồi, đừng gào thét nữa!" Thứ tạp âm nhao nhác này khiến nàng đau hết cả dầu, To Linh Phong ném "thi thể" kia xuống chân hồn rồng con: "Trả cho ngươi trả cho ngươi, trả lại cho ngươi!" Liễu Nhi bên cạnh bị nàng đánh ngất xỉu rồi, nhưng lê viên này còn có hai bà già để sai sử nữa, cứ để thứ gì gì này gào thét thế này sẽ kéo người tới mất.
24 ". . . " Thật sự là chỉ muốn đá nó văng ra thôi! Hít vào thở ra, không nên chấp nhặt với nó! Tô Linh Phong làm mặt lạnh hỏi: "Vậy chứ ngươi biết cái gì?" "Ta biết nhiều lắm đấy nhé! Rồng Ngũ Hành Ngân cũng có các nguyên tố khác hệ, Cự long nguyên tố khác hệ ta cũng có thể điều khiển! Chỉ có điều.
25 Coi như thứ này thức thời! Tô Linh Phong thỏa mãn nở nụ cười, muốn ký khế ước ma sủng thì ma sủng nhất đình phải có ý thức chịu phối hợp mới được, nếu không nàng cũng không cần thiết làm tới vậy.
26 Nghe thấy Tô Dục Mẫn càn quấy kia lại hổn hển kêu la, Tô Linh Phong không nhịn được mà nhíu mày, nha đầu đáng ghét này mới yên tĩnh được mấy ngày, bây giờ cổ họng khỏi rồi lại tới gây phiền phức cho nàng, ngứa đòn phải không! Tô Linh Phong lắc mình một cái, luồn qua người Tô Dục Mẫn ra ngoài, muốn đánh nhau cũng không đánh được trong phòng đâu! Tuy phòng nàng không có thứ gì thực đáng giá nhưng dầu gì cũng là nơi cư trú của nàng hiện nay đó, không thể đập phá ổ của mình được.
27 Nhìn Tô Linh Phong đầy khí thế, trong lòng Tô Dục Mẫn không tránh khỏi hơi hoảng hốt, cũng may chú ngữ này không niệm quá lâu, lúc Tô Linh Phong xông tới, một băng trụ đã quật qua chỗ nàng.
28 Hạnh Nhi la hét ầm ỹ đã thành công dẫn một đám chủ tử, hạ nhân Tô Phủ tới. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong sân liền không tự chủ được mở to hai mắt mà nhìn! Trong Lê viên đầy cánh hoa toàn lụi, cây cỏ đầy mặt đất, hình ảnh bị tàn phá tan hoang, trong không khí vẫn còn hơi lạnh tản mát từ băng trụ, là kỹ năng chấn động hệ Băng thuật, rất rõ ràng, ở đây vừa xảy ra một trận giao chiến kịch liệt.
29 "Con. . . Con. . . " Tô Dục Mẫn nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tô Hành, trong lòng không khỏi kinh hoảng, sau nửa ngày cũng không đáp nổi. Tam phu nhân thấy vậy vội đoạt lời: "Phu quân, Mẫn Nhi gần đây nhu thuận hiểu chuyện như vậy, sao có thể chủ động tới tìm Linh Phong gây phiền phức được chứ? Nhất định là nha đầu Linh Phong này thêu dệt! Hơn nữa chắc chắn nó còn dùng quỷ kế gì đó hãm hại Mẫn Nhi mới khiến Mẫn Nhi đơn thuần mắc bẫy, bằng không chỉ là một phế vật sao có thể làm Mẫn Nhi bị thương được chứ?! Phu quân nhất định phải làm chủ cho Mẫn Nhi!" Mẫn Nhi.
30 Ma Hạch tổng cộng phân ra mười cấp bậc, cấp ba trở xuống vẫn còn khá thông thường, cấp bốn đã là vô cùng trân quý, cấp năm chính là bảo bối, cấp sáu càng là giá trên trời, cấp bảy muốn có phải tùy duyên, ngoài cấp tám thì có thể nói có tiền cũng không mua nổi.
31 Đêm khuya, Tô Linh Phong và rồng con vụng trộm ra khỏi vườn Lê, đi về phía Bách Hương cư ở phía đông Tô Phủ. Bách Hương cư cũng không yên ắng như Lê viên ban đêm không ai tuần tra, đây là chỗ ở của Tô nhị tiểu thư Tô Dục Mẫn được Tô Hành thương yêu nhất, trong nội viện có hộ vệ cố định và hộ vệ tuần tra, tính ra cũng không ít người.
32 "Ngươi ở đây làm gì?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, cảnh giác hỏi. "Tá Dịch là hộ vệ của đại tiểu thư, đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho đại tiểu thư.
33 Sau khi Tô Dục Mẫn tỉnh lại đã phát hiện ra Pháp trượng bảo bối của mình không cánh mà bay, không khỏi sợ hãi vô cùng, vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi.
34 Lân cận rừng Lạc Nguyệt trước kia vốn không có trấn thành gì, nhà phiêu lưu vào rừng rèn luyện nhiều, qua thời gian cũn có một cụm nhà phiêu lưu tụ lại sống quanh rừng, thời gian qua dần trở thành trấn Lạc Nguyệt.
35 Tá Dịch không nói gì, rảnh rỗi đứng khoác tay, bình tĩnh nhìn Tô Linh Phong. Tô Linh Phong quay người lại, nhìn ông chủ tiệm vũ khí, nhướn mày hỏi: "300 kim tệ?" Ông chủ tiệm vũ khí thấy Tô Linh Phong quay đầu lại, ngỡ rằng nàng định bán, liền quệt miệng vươn tay: "Coi như tiểu nha đầu ngươi thức thời, đưa đây.
36 Tô Linh Phong đạp một cước lên bụng ông chủ, ông ta hét thảm một tiếng rồi bay vèo ra sau, "ầm" một tiếng đã văng lên giá để hàng, tạo ra một loạt âm thanh rầm rĩ loảng xoảng, vũ khí trên giá để hàng cũng rơi xuống, rơi lên người ông ta khiến ông ta hoa cả mắt, đau cả đầu.
37 Bốn phía trong quảng trường được thắp sáng bằng hàng dãy đuốc, mỗi khi đêm đến sẽ có người chuyên phụ trách tới châm lửa, chiếu sáng cả trời đêm của quảng trượng, đám nhà phiêu lưu đi rèn luyện về đều ưa thích ăn uống no đủ rồi tới quảng trường này dạo chơi, giao dịch hàng hóa, sưu tầm bảo bối.
38 Tá Dịch nghe giọng nói của Tô Linh Phong liền ngẩng đầu lên tìm kiếm nàng, vừa định há miệng gọi "tiểu thư" đã bị ánh mắt hung ác của Tô Linh Phong lia tới chặn họng.
39 Tô Linh Phong và Tá Dịch đưa mắt nhìn nhau, rất là ăn ý mà cùng nhướn mày, nhóm người này mười phần là đang xông tới bọn họ rồi. . . Tá Dịch một tay chụp vội "Băng Nguyên Chi trượng" còn thừa ra, một tay tức thì đưa ra sau lưng rút thanh kiếm tùy thân ra.
40 Phyllis thấy Tất Duy Tư cau mày, vẻ mặt nghiêm túc cũng không dám nhiều lời nữa, hung dữ trừng mắt với Tô Linh Phong rồi thối lui đến giữa đội, vung vẩy pháp trượng trong tay, để đồng đội lần lượt công kích, phòng ngự, làm các thao tác chúc phúc.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50