1 “Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h.
2 Nguyên đưa tôi về nhà, tất nhiên là hai đứa chúng tôi phải đi bộ một đọan khá xa vì không thể để mẹ thấy anh lái xe được. Vừa về đến cửa mẹ tôi đã nước mắt ngắn nước mắt dài chạy ra từ phòng khách còn sáng đèn.
3 Tôi đã làm người yêu của Nguyên được 3 ngày rồi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có một cái cảm giác gì đó nó không đúng cho lắm.
4 Chẳng biết mẹ sinh ra tôi vào cái giờ gì mà tôi lại hay khóc thế chẳng biết! Lúc nào cũng có thể khóc được là sao? Sao tôi có thể yếu đuối như thế này được cơ chứ? Mạnh mẽ lên nào Linh An, mày làm được mà! Không sao đâu! Đừng có mà khóc nữa, yếu đuối quá rồi đấy! Ngồi trên bài đất trống gần bờ sông mà nước mắt tôi cứ đuổi nhau rơi.
5 Trên con đường dài, lạnh lẽo, hút gió và không một bóng người. . . Win cõng nó đang say mềm trên lưng. Anh bất giác mỉm cười hạnh phúc khi hai tay nó đang ôm chặt vào cổ anh như kiểu sợ anh đáng ngã nó vậy.
6 Phải nói là hiện tại thì đầu tôi đang đau như búa bổ, mắt thì mỏi kinh khủng, mỏi đến mức chẳng muốn mở ra nữa (chỉ là muốn ngủ thêm một chút thôi) nhưng vì thấy có cảm giác lạ lẫm và cứ thế nào ấy nên tôi phải cố gượng dậy mở mắt ra xem.
7 Gia Nguyên buông tay cho ly rượu rơi tự do xuống sàn nhà. Nhìn những mảnh vỡ chìm trong “vũng máu”anh khẽ nở một nụ cười man rợ của một con quỷ với những suy tính trong đầu.
8 _ 17 năm trước tại bệnh viện Roses_“Con bé chết rồi!” ông bác sỹ nói giọng run run, mặt tái mét nhìn đứa bé tím ngắt trên tay mình. Trong khi chưa biết phải làm thế nào thì người mẹ yếu ớt kia đòi được xem mặt đứa con của mình.
9 “Đến đây một lát đi! Anh có chuyện muốn nói với em!” đang cùng Hùng ra về thì có tin nhắn từ Nguyên gửi đến. Chẳng hiểu sao mà đột nhiên tôi lại có cảm giác.
10 Tôi bị ánh sáng của một chiếc xe hơi nào đó làm cho lóa mắt. Phải chăng là Win? Như gặp được vị cứu tinh tôi lấy hết sức vùng dậy để chạy lại chỗ chiếc xe, nhưng, không phải.
11 “AAA. . . ” tôi hét lên. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. . . “Em sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?” Win nhìn tôi đầy lo lắng. Cơn ác mộng đó, hình như nó đã tìm đến tôi rất nhiều lần trong đêm hôm qua thì phải, lạ quá.
12 Tôi và Hùng bây giờ cũng chỉ còn cách là ngồi đợi mà thôi, chẳng thể làm gì khác. “Xin lỗi nhưng tôi có thể làm phiền hai bạn một chút được không?” một anh chàng bác sỹ trẻ tiến lại phía chúng tôi và lên tiếng phá vỡ bầu không khí ảm đạm này.
13 “Kết quả này, có nhầm lẫn gì không vậy?”“Tôi cũng nghĩ hai người không phải anh em em thấy em người vẫn xung hô như bạn bè nên nghĩ kết quản nhầm lẫn, đã thử đi thử lại 3-4 lần rồi.
14 Đã rất lâu rồi tôi không đặt chân đến nơi này. . . quán vẫn giữ nguyên được vẻ yên bình của nó. Không một bóng người, không gian thật buồn chán và có cái gì đó như là xưa cũ.
15 Hôm gặp nó là hôm mà mẹ anh mất. Anh đã biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị tâm lí nhưng sao mà anh vẫn đau đến vậy? Ngoài mặt anh không để lộ ọi người thấy cảm xúc của mình nhưng bên trong, trái tim anh đang gào khóc.
16 Mọi chuyện được dàn xếp một cách hợp lí và hoàn hảo. Tôi vẫn là Linh An , vẫn sống cùng bố và mẹ trong căn nhà nhỏ. . . Lâm Anh vẫn là cô hot girl con nhà giàu, vẫn kiêu kì.
17 Win trở về nhà (nhà chính, nhà mà hôm anh đưa nó về là nhà riếng của anh) và nhận thấy không khí có gì khác lạ, số người làm cũng nhiều lên nữa“Tôi đã nói là giảm số người làm xuống mức tối thiểu nhất có thể rồi mà.
18 Hôm nay chẳng hiểu cái trường quái quỷ này lại có chuyện gì hot nữa mà học sinh các lớp lại đổ ra sân trường đông như vậy nữa. Tuy học ở đây chưa lâu nhưng cũng đủ để tôi biết rằng tất cả những chuyện được coi là nóng sốt trong trường này thì chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
19 “Ey. Anh làm sao thế? Đi chơi với người ta mà. . . ” tôi hiểu là anh đang không vui và tôi cũng vậy nhưng tôi muốn buổi hẹn ngày hôm nay phải thật ý nghĩa nên phải tạm gác lại cái nỗi buồn đang sắp hạ gục nụ cười của tôi bây giờ vào bên trong.
20 Sẽ ra sao nếu như cuộc sống của tôi từ nay sẽ mãi chìm trong bóng tối? Chẳng lẽ tôi sẽ mãi không nhìn thấy gì nữa sao? Tôi sợ lắm khi biết mắt của mình có vấn đề và chắc chắn sẽ mất đi thị giác trong 2 tháng 3 tháng, cũng có thể là lâu hơn hoặc ngay ngày mai.