1 Kiều Mạt đứng trên tầng thượng của khách sạn, ôm cánh tay, nhìn ra xa xa. Hiện tại,ngoài trời mù mịt dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, mùa mưa đến rồi, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay lại là một đêm mưa.
2 Cô giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng. Sau khi quay đầu lại, cô nhận thấy một đôi mắt cực kì quen thuộc, như thể cách nhau cả một thế kỷ. Ánh mắt thâm sâu ấy, hệt như một tia chớp, phóng ra xé toạt bầu trời đêm, khiến cho trái tim chưa kịp phòng ngự của cô bất ngờ bị trúng một phát súng, cả người run lên, mạch máu nghẽn lại.
3 Đột nhiên hắn nổi giận, “Không liên quan đến em? Người phụ nữ nhẫn tâm này, 3 năm trước em nói đi liền đi, ngay cả một lí do cũng không có, 3 năm sau gặp lại, em liên tiếp châm chọc khiêu khích, đúng là 3 năm trước anh anh đối xử không tốt với em, nhưng ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội bù đắp lại, một phạm nhân làm sai có thể ngồi tù, có thể đền mạng, nhưng còn em? Cho dù anh đã làm chuyện rất có lỗi với em, em không thấy là cũng nên cho anh một cơ hội sửa sai sao?” Kiều Mạt nhìn anh, không tin nổi, nhìn anh khó hiểu, thật lâu sau, cô cười khổ: “Anh cho rằng chuyện giữa chúng ta chỉ một câu xin lỗi, một sự bù đắp, chỉ một câu nói là có thể thay đổi được sao?” Hắn mềm xuống, “Vậy em hãy cho anh chút thời gian, để anh chứng minh.
4 Mở cánh cửa ký ức ra, giống như bày một bức họa dài ra trước mặt, mà khoảng hồi ức đẹp nhất chính là câu chuyện về một lần nguy nan trong cuộc đời. Trong cát vàng mù mịt, nó vẫn hiện lên rõ ràng, cho dù xung quanh là gươm đao, là gió tuyết khôn cùng, nó vẫn cứ chiếm đóng ở đó như trước, không ra khỏi phạm vi của chính mình, lưu lại một vết tích khá rõ ràng.
5 Cô vừa quay đầu lại, Kỷ Vĩ đang nghiêng người tựa vào tường ở chỗ ngoặt, nhíu mày, trong mắt không có chút vẻ giận dữ nào, đang chăm chú nhìn cô, muốn tìm thấy câu trả lời xác nhận trong mắt cô.
6 Kỉ Vĩ lái xe ra khỏi chung cư, tối nay hắn phải về nhà ba mẹ ăn cơm. Tối nay vợ chồng Cục trưởng Cục thuế quốc gia dẫn con gái đến ăn cơm, mẹ bắt hắn dù thế nào cũng phải về nhà ăn cơm, hắn hiểu được ý tứ của cha mẹ, đơn giản chỉ là muốn xúc tiến một kế hoạch mai mối, nhưng vấn đề là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, hắn đối với ý tưởng này của ba mẹ chỉ có thể nhắm mắt làm theo, ngoại trừ trong lòng cực lực phản đối thì thật sự chẳng còn cách nào.
7 Kỉ Vĩ lấy ghế đến ngồi trước giường Kiều Mạt, muốn trò chuyện với cô một lát. Kiều Mạt cười gượng: “Cả buổi chiều mà không thu hoạch được gì, còn khiến bản thân phải nhập viện, lại làm liên lụy khiến anh mất thời gian, anh Kỉ, thật ngại quá!”Cô thật sự thấy rất áy náy.
8 Kiều Mạt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy bình truyền nước bên cạnh còn đang nhỏ giọt tí tách, cô lại ngủ thiếp đi. Cô giật mình ngồi dậy, người đâu rồi? Người tên Kỷ Vĩ đưa cô đến đâu?Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai, chỉ có một chiếc áo vét màu lam đang đắp trên người.
9 Gió lạnh buổi đêm thổi tới làm xao động lòng người, tiếng người ồn ào trên bờ biển, trong đó hỗn tạp đủ mọi loại người, trong một không gian rộng lớn, mọi người chẳng phân biệt giàu nghèo, buông bỏ hết mọi phiền lo mà ăn uống thật thoải mái, vui vẻ.
10 Kỷ Vĩ lập tức đứng dậy, đi nhanh đến xem xét tình hình, hắn còn chưa đến nơi thì chủ chiếc xe kia đã xuống xe rồi, thế nhưng người kia chỉ nhìn xuống đuôi xe của mình, căn bản không thèm để ý đến tình trạng đầu xe của người khác, nghênh ngang lên xe định đi.
11 Bên ngoài Kiều Mạt luống cuống như kiến bò chảo nóng, cô hỏi bạn của Kỷ Vĩ: “Kỷ Vĩ liệu có sao không? Xem ra người đàn ông kia rất hung dữ. ”Dường như bạn của Kỷ Vĩ cũng không lo lắng lắm, ngược lại hắn có chút thích thú hỏi: “Phú gia đụng phải quan lại, cô nói xem ai sẽ lợi hại hơn ai?”Kiều Mạt không hiểu lắm, ai là quan lại? Chẳng lẽ là Kỷ Vĩ? Trong lòng cô thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
12 Tình hình là từ chap nj mình sẽ đổi cách xưng hô giữa Kỷ Vĩ và Kiều Mạt một chút Kiều Mạt thì vẫn xưng hô vậy do xấu hổ còn Kỷ Vĩ sẽ xưng hô tôi - em cho thân mật!!!!Bên ngoài trời đang mưa, bởi vì bận rộn nhiều việc cho nên Kiều Mạt là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, nhìn bầu trời bên ngoài, cô hơi lưỡng lự vì không mang theo ô, mà từ cửa hàng bánh ngọt đến trạm xe buýt rất xa.
13 Kiều Mạt trả lời: “Đánh chứ, đương nhiên là phải đánh rồi, bạn quát mắng đàn ông, hắn có thể sẽ cho bạn tiền, thỉnh thoảng bạn đánh hắn, hắn có thể sẽ tặng bạn kim cương.
14 Kỷ Vĩ nhìn màn hình ti vi trước mặt, không nói năng gì. Trên màn hình đang chiếu một bộ phim Ấn Độ, nào hát nào múa, thời gian múa hát kéo dài rất lãng phí.
15 Kỷ Vĩ dừng xe lại, đứng đối diện cửa hàng bánh ngọt, từ chỗ này có thể nhìn rõ ràng mọi hoạt động đang diễn ra bên trong. Hắn ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bên trong, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy Kiều Mạt, cô mặc quần áo đồng phục màu trắng, đội chiếc mũ àu trắng, rất chuyên tâm làm bánh ga tô.
16 Trần Hữu Đạo là bạn của hắn, công tác ở Viện Kiểm sát, quen biết hắn cũng đến 6 năm rồi, khi rảnh rỗi mọi người tụ tập uống rượu, nói chuyện phiếm, đi cùng nhau cũng không tệ lắm.
17 Kỷ Vĩ mắng: “Cô gái chết tiệt. ” Một phen kéo cô dậy. Kiều Mạt hoảng sợ, đây là đang nằm mơ, có lẽ là mơ, có lẽ là mơ? Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Cô nhìn xung quanh, đây là một không gian nhỏ hẹp, khép kín, bên trong tối như mực không một bóng người, chỉ le lói chút ánh sáng từ hành lang hắt vào, hắn vặn nắm cửa khóa vào.
18 Không ngờ tới, sau đó hắn hỏi một câu khiến Kiều Mạt gần như ngất xỉu. “Em có muốn làm tình?”Kiều Mạt không cần nghĩ ngợi gì, trả lời ngay: “Không muốn.
19 Kiều Mạt cúi đầu, tập trung đổ lòng đỏ trứng vào các khuôn bánh ngọt nhỏ. Đang làm bánh ngọt nhân trứng, mật ong, sữa, lòng đỏ trứng trộn đều rồi đổ hỗn hợp này vào trong khuôn bánh ngọt nhỏ, sau đó nướng trong lò nướng.
20 Hai mươi phút sau, bọn họ tới một trung tâm tắm hơi. Kỷ Vĩ bảo cô: “Lát nữa anh ở phòng xông hơi bên kia chờ em, phòng đó nhiệt độ vừa phải, ngồi nói chuyện cũng được.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50