101 Sau khi giết chết con Quỷ Ảnh Sơn Miêu, đem thi thể của nó xử lý thỏa đáng, thu được Linh tài bỏ vào Tiểu Như Ý Giới, Thẩm Thạch đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa bắt đầu hướng rừng sâu đi tới.
102 Hôm sau, Thẩm Thạch mang theo thu hoạch của ngày hôm qua trên Yêu đảo đi đến Thanh Ngư Tập. Sau khi dạo qua mấy cửa hàng liền đổi được một trăm năm mươi bảy viên linh tinh.
103 Một năm theo gió bay đi, thời gian này đối với những đệ tử mới nhập môn chính là thời điểm quan trọng nhất. Tuy nói bên trên Thanh Ngư đảo phần lớn đều là đệ tử mới nhưng đến lúc này giữa họ cũng đã bắt đầu phân ra những đẳng cấp khác nhau.
104 Năm năm qua, Minh Lô Điện lúc nào cũng náo nhiệt vô cùng. Đây là nơi duy nhất trên Thanh Ngư Lục đảo có đặt lò luyện đan. Những đệ tử mới nhập môn nếu gặp phải khó khăn về tài chính thì chỉ cần đến đây giao nộp một ít Linh Tinh liền có thể sử dụng các loại đan lô lớn nhỏ nơi đây để tiến hành luyện đan.
105 Tại thời điểm này, trên Thanh Ngư Đảo các nơi vẫn là trước sau như một bình tĩnh, đám bằng hữu của Thẩm Thạch cũng vậy, ai cũng lặng lẽ làm việc của mình.
106 Bốn phương tám hướng đều là sương mù, như che khuất cả bầu trời, che phủ cả rừng rậm. Vô số yêu thú từ khắp ngõ ngách trong rừng điên cuồng chạy trốn, muốn tránh thật xa làn sương mù quỷ dị.
107 "Hô, hô, hô, hô. . . "Bước chân nặng nề, dồn dập thở dốc, trong lòng Thẩm Thạch âm u chẳng khác gì bóng tối xung quanh. Cách sau lưng hắn vài chục trượng, là bóng đêm với làn sương mù lấp lóe màu lục kỳ dị, gió lạnh kêu khóc, vô số bóng dáng âm linh âm trầm bay múa bên trong quỷ vụ.
108 Gió lạnh phần phật thổi, tiếng quỷ khóc om sòm, bên ngoài Bắt Yêu động trở thành nơi lạnh lẽo nhất trên đời. Thẩm Thạch quay đầu, nhìn thấy vô số Quỷ Hỏa đang chen chúc tràn tới, không biết có bao nhiêu Âm linh núp bên trong sương mù, nhiều hơn hẳn so với lúc hắn nhìn thấy ban ngày, biến nơi này thành vùng đất của quỷ.
109 Thẩm Thạch nhờ ánh sáng từ quả cầu lửa trong bàn tay, cẩn thận đi về phía trước. Để duy trì cầu lửa, tất nhiên phải tiêu hao linh lực trong cơ thể. May quả cầu lửa này được kích phát từ một tấm phù lục, nên việc khống chế và tiêu hao linh lực không quá lớn, nên hắn không bị hao tổn quá nhiều linh lực.
110 Trên Thanh Ngư đảo, bên trong thư phòng Hiên Nhật Đường. "Sư huynh, chuyện xảy ra chính là như vậy. Theo lời nói của các sư đệ trở về đúng hạn, trên Yêu đảo không có dấu hiệu gì khác thường.
111 Ngưu Hùng và Lâm Hổ là hai đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Tông bị mất tích trên Yêu đảo năm đó. Họ đều là cao thủ cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh, nên đã gây nên chấn động không nhỏ, kinh động đến các Trưởng lão của Lăng Tiêu Tông.
112 Thẩm Thạch nhìn chăm chú tròng mắt đỏ sậm quỷ dị của Ngưu Hùng, trầm mặc không nói chuyện hồi lâu. Ngưu Hùng chờ đợi một hồi, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm Thạch, lạnh lùng thốt lên: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể một mình trốn khỏi Bắt Yêu động này, chuyện đó là không thể nào!” Thẩm Thạch ngẩng đầu, nhìn Ngưu Hùng, Ngưu Hùng cười lạnh một tiếng,: “ Ngươi yên tâm, mặc dù hôm nay ta không giống người không giống quỷ, tâm như tro tàn, nhưng cũng không làm chuyện chó má giống Lâm Hổ đâu.
113 Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, trong tiếng kêu đã tăng thêm thống khổ cộng với vài phần cuồng nộ và ý tuyệt vọng, một tiếng thét thê lương vang lên: "Quỷ Vương, cứu ta.
114 Ánh mặt trời xuyên qua những tàng lá xanh tươi rậm rạp của khu rừng, chiếu lên mặt đất, biến thành những đốm sáng vàng óng ánh, lắc lư trên những chiếc lá thô to, như những sinh linh nho nhỏ có sinh mạng, trong cánh rừng yên tĩnh lúc chiều tà, vui vẻ nhảy múa.
115 Mới vừa ra đời đã phải đối mặt với nguy hiểm tử vong, dù chưa khai mở linh trí, Tiểu Hắc Trư cũng theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, thân thể nó run rẩy, ánh mắt mờ mịt vì sợ, nhưng nó vẫn cảm nhận được mặt đất dưới thân đó đang nhẹ nhàng lay động.
116 Trong Hắc Ngục Sơn rộng lớn, phía nam Hắc Ngục Sơn mạch là một cái cốc thiên nhiên có núi vờn quanh, chiếm diện tích mười mấy vạn dặm. Từ sâu trong Hắc Ngục Sơn mạch có nguồn nước hội tụ thành sông, chảy xuôi xuyên qua thung lũng này, chia nơi đây làm hai bên nam bắc, thổ dân Yêu Tộc gọi con sông này là Hắc Hà.
117 Trong tiếng cười lạnh tràn đầy ý mỉa mai, ai cũng nghe ra được, Hồ yêu sầm mặt , lão Bạch hầu cũng nhướng mày, quay đầu liếc đám Yêu Tướng, thấy mặt tên nào cũng cười lạnh nhơn nhơn, không phân biệt được kẻ cười là tên nào.
118 Trên núi nhỏ, Yêu Tướng đều xuất kích, trừ một ít xà yêu thủ vệ bên mình, chỉ còn có Ngọc Lâm, Bạch Hầu và với Huyễn Hồ lúng túng đứng nguyên tại chỗ bất động.
119 Thẩm Thạch ngần ngừ, rồi cũng bắt chước quỳ xuống sau lưng Thổ Cẩu. Lão Bạch Hầu sau khi mang hắn về Thanh Xà bộ tộc, đã từng vì thân phận"Quỷ Vu" hiếm thấy của hắn đề cử với Ngọc Lâm, sau khi Ngọc Lâm gật đầu, mới được chính thức nhận vào, đi theo lão.
120 Thẩm Thạch ngơ ngác nhìn lão Bạch hầu. Lão Bạch hầu chậm rì đi tới,: "Ta đi gặp Ngọc Lâm nương nương, đợi tí nữa trở về, ngươi có rãnh thì ở chỗ này chờ ta a.