781 Chén gỗ đặt mạnh lên mặt bàn gỗ tạo nên thanh âm có chút lớn khác thường. Bao nhiêu ồn ào bên trong Tửu quán chợt lắng xuống, có không ít người quay qua nhìn về hướng phát ra tiếng động liền phát hiện ở nơi trong góc có một người đứng lên.
782 Thoạt nhìn, chuyện này cũng hơi buồn cười vớ vẩn, Thẩm Thạch ngay từ đầu cũng không để ý, nhưng giờ đột nhiên nghĩ tới thì đúng là con hồ ly có chút quái dị đang nhốt ở trong lồng kia có vài phần giống như đang mang thai.
783 Trong bóng đêm của rừng con Yêu thú kia đang dạ hành, tựa hồ đột nhiên nhận ra cái gì, đột nhiên ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, nhưng không đợi nó xác định được một tia uy hiếp đột nhiên xuất hiện đến cùng là cái gì, liền chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu một mảnh khí tức hắc ám đột nhiên nồng đậm như mực, thoáng cái rơi xuống, mang theo một tia khí tức quỷ dị mà lạnh như băng, không những thế còn vô cùng thô bạo, là Yêu thú so với chính mình càng cường đại hơn rất nhiều mới có hương vị này.
784 Thẩm Thạch đoán rằng hồ ly đột nhiên trở nên kiên quyết muốn dẫn hắn vào trong rừng mưa này là có lý do. Có thể nó muốn cho hắn xem thứ đồ vật kỳ quái nào đó, hoặc cũng có thể là thiên tài địa bảo hiếm thấy ở sâu trong rừng, ví dụ như linh thảo cao cấp – thứ có thể khiến cho nó ăn vào và trực tiếp tiếp cấp từ dã thú lên yêu thú.
785 Nhân số của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu đã giảm đi một nửa. Con đường phía trước vẫn mịt mờ, hi vọng mà họ tìm kiếm vẫn không thấy đâu cả. Bầu trời mù mịt, đất đai nứt toác, thỉnh thoảng còn có địa hỏa theo dung nham phun trào từ dưới lên, trong không khí còn có cả mùi hôi thối của chất độc.
786 Cột sáng kim quang lập loè, giống y những bộ Thượng Cổ truyền tống pháp trận mà Thẩm Thạch đã từng trông thấy, ngay cả cái khí tức đặc thù cổ xưa mênh mang cũng không sai biệt, giống như không khác chút nào.
787 Tại nơi hoang vu mà có một tòa Thượng cổ truyền tống pháp trận thì cảm giác thật là cổ quái, Thẩm Thạch đi đi lại lại tìm hiểu kỹ một vòng nhưng cũng không phát hiện bất kỳ chỗ nào dị dạng.
788 Trước Truyền Tống pháp trận Thưởng Cổ trong Phi Hồng Giới, tất cả lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đều tạp trung trên người cô gái nhìn như nhu nhược nhưng trên thực tế bất kể tâm chí hay thực lực đều vô cùng cứng cỏi và cường đại.
789 Lúc vừa rồi ở đầu kia Phi Hồng Giới, có mấy lời mà Ngọc Lâm không nói rõ với Ngọc Lung, nhưng Ngọc Lâm cảm thấy Ngọc Lung sẽ phải hiểu. Sở dĩ nàng không đồng ý cho tất cả mọi người đi cùng với nàng tới chỗ này, ngoại trừ hai nguyên nhân kia, thật ra cũng là bởi vì thể lực, tinh thần của những tộc nhân này bây giờ đều đã đến một mức cực hạn, tuy rằng nhìn qua thì vẫn còn vô cùng hung hãn, nhưng nếu quả thật về sau gặp phải chém giết thì chỉ cần thời gian hơi lâu một chút, toàn bộ bộ tộc sẽ nhanh chóng sụp đổ.
790 Mưa phùn như trút, cây cỏ xanh mướt mà ướt át, từng giọt nước long lanh trượt từ trên cành lá xuống đất tí tách. Gió nhẹ lướt qua mang theo hơi sương mờ mịt, con đường này cũng giống như cuộc đời khúc chiết, làm cho người ta nhìn mãi cũng không phân biệt được phương hướng gì.
791 "Vu thuật. . . Không đúng, đây không phải thuật pháp của Quỷ Vu nhất tộc. "Một tia nghi ngờ hiện lên trong mắt Ngọc Lâm. Trong một thời gian dài, Yêu giới tự phong bế mình ở một góc của Hồng Mông chủ giới, ở trong đó bọn họ tự chinh phạt lẫn nhau chiến sự khốc liệt không ngừng xảy ra.
792 Vũ lâm(*) vắng vẻ, bất chợt có âm thanh tí tách do nước mưa rơi lên đầu tán lá truyền đến càng làm quang cảnh xung quanh thêm u tĩnh. Gió nhẹ thổi qua, mưa phùn bay bay, từ xa nhìn lại nơi đây trông thật mờ ảo, con đường phía trước nhìn không được rõ lắm.
793 Mới vừa rồi, nữ tử kiều mỵ của tộc Thiên Thanh Xà Yêu vẫn còn một lòng một dạ muốn giết chết Thẩm Thạch, nhưng tới giờ phút này, nàng đã hoàn toàn ngã gục trước sự thật tàn khốc của hiện thực.
794 Thời gian chờ đợi quả thực không dễ chịu gì, có điều dù là Thẩm Thạch hay Ngọc Lâm cũng không nói gì thêm. Hai người lần nữa quay lại tòa thượng cổ pháp trận lập lòe kim quang, im lặng chờ đợi pháp trận khởi động.
795 Ngọc Lung gật đầu, trên mặt tỏ vẻ chuyện này là việc đương nhiên, cô khẽ phe phẩy đuôi rắn to chắc, rồi nhịn không được cười mỉa mai, nói:- Tỷ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tên nam nhân kia, chắc hẳn bị sắc đẹp của tỷ mê hoặc rồi phải không? Các vị tổ tiên nói quả không sai, Nhân tộc đều là bọn nhu nhược.
796 Thanh âm Ngọc Lâm mang theo vài phần lạnh lẽo có chút dồn dập, nhưng bộ dạng Thẩm Thạch dường như không để tâm, vẫn một mực bước lên thượng cổ Truyền Tống pháp trận.
797 Ba ngày sau, tại tòa truyền tống pháp trận Lưu Vân thành. Ánh sáng rực rỡ màu vàng kim từ trên cao chiếu xuống vang lên từng âm thanh ầm vang. Bóng người hiện ra, lại thêm một nhóm người đến tòa thành lớn nhất phía Nam Hồng Mông đại lục.
798 Thâm trầm hắc ám dường như vĩnh viễn không kết thúc, một mực quanh quẩn bên cạnh hắn,cảm giác như là từ khi sinh ra đã xuất hiện,giống như hắn đang ở giữa nghiệt hỏa địa ngục,vừa ra đời ra đã chịu đựng vô biên thống khổ,quanh người không một nơi nào không đau đớn,huyết nhục kêu rên,nội tâm giống như đã chết.
799 Trong phòng trở nên hoàn toàn yên lặng, rất lâu sau vẫn chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí lạnh lẽo như đang đông kết lại, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ khổ sở thỉnh thoảng được phát ra từ Thẩm Thạch đang hôn mê trên giường.
800 Thanh âm dần dần biến mất, như là câu chuyện đã đến hồi kết, rút cuộc không còn động tĩnh gì, trong phòng một lần nữa an tĩnh lại. Hoài Viễn Chân Nhân thoáng hít thở thật sâu, bên trong đôi mắt, dù là với tâm tính đạo hạnh của lão, giờ phút này tâm thần tựa hồ như cũng có chút bất ổn.