721 Yên đan của yêu thú cấp bốn, hơn nữa còn là một viên yêu đan có phẩm chất vô cùng tốt, giá trị của nó đương nhiên không thể khinh thường cho dù vị chưởng quầy của Thần Tiên Hội này đã buôn bán không biết bao nhiêu năm, giám định không biết bao nhiêu linh tài trân quý giờ phút này hai mắt cũng phải hơi nhíu lại một cái.
722 Theo bà lão kia tiến vào gian ốc trạch, đi xuyên qua cửa trước đình viện liền tới được phòng tiếp khách. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua xung quanh liền thấy gian phòng này cực kỳ sáng sủa sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, xem ra không chỉ có gian phòng này mà tất các các gian phòng khác bên ngoài kia cũng thế, chủ nhân của nơi này là người rất thích sạch sẽ, vì thế trong nhà được dọn dẹp vô cùng tốt.
723 “Á… Ặc”, Trần lão phu nhân phát ra một tiếng kêu nghe yếu ớt và vô lực, đôi mắt của bà vẫn nhìn ra ngoài cửa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và sửng sốt, tựa như cho đến lúc này vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
724 Gió đêm phơ phất, thổi qua đình viện yên tĩnh, lạnh run, có chút thê lương cùng thanh âm cô tịch, một bóng người đứng tại cửa ra vào một hồi, rồi hướng về chỗ sâu trong tòa ốc trạch nhìn thoáng qua, chỉ thấy khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, không có một điểm sáng của đèn, chủ nhân của phòng này có lẽ có lẽ tiến nhập mộng đẹp rồi nên bóng đen đó đã bỏ đi.
725 Trong phòng khách Thẩm Thạch và Trần Trung liếc mắt nhìn nhau, khi nãy sau khi hỏa cầu đánh trúng Trần Trung thì ngọn lửa đã tắt phụt, giờ phút này trong phòng lại lâm vào cảnh lờ mờ tối, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào.
726 Thẩm Thạch vẫn trầm mặc từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng cắt lời khiến cho Trần Trung và Thiết ca đang tranh chấp đồng thời giật mình, hai người đột nhiên nhớ tới việc bên cạnh còn có một người khác, hơn nữa đạo hạnh còn vượt xa bọn họ, thậm chí nặng lời hơn thì tính mạng của họ đang nằm trong tay của người này.
727 Thẩm Thạch bước ra khỏi căn phòng đã bị thủng một lỗ lớn liền thấy được hồ ly đứng trong góc sân. Thấy hắn đi ra, hồ ly do dự một lát nhưng cũng đi tới bên cạnh, Thẩm Thạch xem hồ ly đi tới sau đó nhìn vào đôi đồng tử có chút quỷ dị trong khoảng tối âm u, lông mày có chút nhíu lại.
728 Hải Châu, thành Lưu Vân. Mấy ngày nay, khu cung điện lầu các cổ kính chiến diện tích rộng lớn mà tổ tiên Hứa gia để lại tràn đầy khí tức u ám áp lực, phần đông nha hoàn và người hâu trong nhà đều câm như hến, hằng ngày phải cẩn thận từ li từng tí, ngay cả đi lại cũng phải nhẹ chân nhẹ tay hơn, chỉ sợ mình làm ra việc gì không đúng lại biến thành cái cớ cho chủ nhân lên cơn một phen.
729 Tôn Hữu ngạc nhiên nhìn con chim, hắn chưa bao giờ thấy con quái điểu nào lại có thể nói chuyện như vậy, cũng không biết đây rốt cuộc là dị chủng gì, quả là hiếm thấy.
730 Ngọn núi vô danh ở biên giới Lam Châu. Sau khi biết được Hứa Tuyết Ảnh bị nhốt ở huyệt động dưới sơn cốc kia từ miệng của Trần Trung thì trong lòng Thẩm Thạch khẽ thở phào, trong quãng thời gian truy tung hắn sợ nhất là tiểu cô nương này có chuyện gì ngoài ý muốn.
731 Núi rừng âm u, bóng cây lay động trong không gian yên tĩnh, hình bóng rọi lên mặt đất thay đổi từ dài sang ngắn, rồi lại từ ngắn sang dài. Không biết từ lúc nào con hồ ly đã đến bìa rừng, nằm rạp trên mặt đất yên tĩnh chờ đợi, gió núi thổi qua, làm bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó lay động một chút.
732 Dùng hai chữ Hoàng Lân(*) để làm tên núi, có thể thấy Hoàng Lân ở đây nhiều đến thế nào. Trên một ngọn núi lớn thế này nhưng hầu như không có lấy một nhánh cây, ngọn cỏ, phóng mắt nhìn khắp nơi đều là màu vàng xám của đất.
733 Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi xuống vô số quái thạch lởm chởm khắp Hoàng Lân Sơn thê lương hoang vu khiến chúng tựa như vô số ác quỷ giương nanh múa vuốt dữ tợn gào thét bao vây đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau.
734 Sau khi vang lên một tiếng thanh thúy ở không trung, nháy mắt Khuyết Tuyết Kiếm mang theo vệt máu đã được thu trở lại. Thẩm Thạch liếc qua thi thể nằm trên đất rồi ôm Hứa Tuyết Ảnh ngự kiếm bay đi, hắn không hề quay đầu lại mà nhanh chóng đi khỏi khu vực núi Hoàng Lân hoang vu này.
735 Vùng da thịt trắng trẻo giữa ngực và bụng của Hứa Tuyết Ảnh lộ ra dưới ánh nến nhưng lúc này đại đa phần khu vực đó đã bị vết máu nhuộm loang lổ, thậm chí cả y phục cũng vì bị nhuốm máu quá lâu mà trở thành màu nâu thẫm dính sát vào da thịt.
736 Thời điểm tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, vùng đất phía nam quần thể núi của Lam Châu như bắt đầu được thanh tỉnh lại sau màn đêm lạnh giá, núi rừng bắt đầu vang lên đủ loại thanh âm, có tiếng thú gầm, có tiếng chim hót, có tiếng gió nhẹ thổi qua từng tán lá cây, có tiếng nước suối róc rách chảy.
737 Thấy Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên tỏ ra mừng rỡ, Thẩm Thạch lại có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không hiểu rõ vì sao nàng vừa mới trông ưu tư buồn bã mà thoáng cái tâm tình đã tốt lên nhiều như vậy, có lẽ đó chính là tâm tình thiếu nữ, hắn cũng không sao minh bạch được.
738 “Lúc bắt đầu là muội đã bị ngất” tiếng của Hứa Tuyết Ảnh có chút trầm thấp, Thẩm Thạch nhìn nàng với vẻ âu lo, nhưng thấy thần thái của nàng tựa hồ không có gì khác thường nên cũng không mở miệng ngắt lời nàng, chỉ lặng lẳng ở bên lắng nghe.
739 Hồ ly đứng cạnh bìa rừng quan sát bóng người phía xa rồi nhìn khung cảnh sơn dã yên tĩnh không một bóng người, sau đó nó run nhẹ thân thể, há miệng lười biếng ngáp một cái.
740 Một ngày yên bình trôi qua, mặt trời nhô cao rồi lặn xuống, lúc màn đêm buông rèm, Thẩm Thạch ngồi trong động thở nhẹ một hơi. Khe núi yên tĩnh trong hạp cốc dần chìm vào giấc ngủ, tất cả tiếng động đều an tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng có gió núi thổi qua phát ra thanh âm xào xạt.