1 “Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài xin được cầu kiến Mộc tiên sinh. ”Thanh âm sang sảng vang lên từ bên ngoài hàng rào trúc, người ở trong phòng vẫn không dừng tay, chiếc bút lông sói lướt trên giấy Tuyên Thành như mây trôi nước chảy.
2 “Cái gì? Nàng muốn công tử tự mình đi cầu mới chịu cứu muội muội ta?” Trong đại đường của Phỉ Thúy sơn trang, thiếu trang chủ Cố Vũ Thành giương cao giọng, gương mặt hiện lên vẻ không vui.
3 Liên tiếp ba ngày, Cố Minh Yên vẫn chưa tỉnh lại, mà Mộc tiên sinh vẫn tỏ thái độ vân đạm phong khinh, mọi người đều biết tính tình nàng cổ quái, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.
4 Tiền Tụy Ngọc, chữ đầu tiên – Tiền. Nàng là Nhị tiểu thư, là báu vật may mắn của thiên hạ đệ nhất thủ phủ Tiền trang, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, cao cao tại thượng, không biết khó khăn nhân gian là gì.
5 Màn gấm được nhẹ nhàng vén lên, hai thị tỳ buông tay đứng bên cạnh bình ngọc, tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ vui mừng, chỉ vì đại tiểu thư của các nàng, sau khi hôn mê kéo dài đến nửa tháng, rốt cục cũng đã tỉnh lại.
6 “Công tử, nước đã được chuẩn bị xong. ” Liễu Diệp thấp giọng gọi kéo Công tử đang mãi nghĩ bừng tỉnh trở về với thực tại, chàng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, Liễu Diệp vẫn giữ bộ dáng không chút biểu cảm, mỗi người đều có thể giấu kín tâm tư của mình rất tốt, nhưng vì sao ánh mắt nữ tử kia, trong yên lặng lại biểu đạt tình cảm một cách sóng to gió lớn như vậy?Công tử đẩy mạnh xe lăn xoay người, Liễu Diệp vừa định đến đẩy, chàng đã lắc đầu nói: “Không cần, để ta tự làm.
7 Mành mỏng được vén lên, khi Cố Vũ Thành vội vàng chạy tới, thị tỳ đang chăm sóc cho Tiền Tụy Ngọc lập tức đứng dậy nhường chỗ. Khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiền Tụy Ngọc, liền giật mình, “Nàng sao thế?”“Bẩm thiếu trang chủ, nàng vẫn khóc mãi.
8 Tia chớp xé rách màn đêm, trời hạ mưa to như trút nước. Trong đêm mưa như vậy, lại có vòng đồng gõ cửa vang lên, từng tiếng từng tiếng, chẳng hề nôn nóng, lại hết sức kiên trì, người gác cửa Phỉ Thúy sơn trang đành phải đứng dậy khoác áo, xách đèn ra mở cửa, nhìn thấy một thư sinh mặc thanh sam đứng ngoài đó, tuy rằng quần áo dính ướt, nhưng lại không có nửa điểm chật vật, giữa đêm đen, một đôi mắt sáng lóe sáng bức người.
9 Tháng mười một, khi vết thương do kiếm đâm chuyển biến tốt đẹp thì bệnh của hắn lại càng lúc càng nghiêm trọng. Thời gian mỗi lần phát điên càng lúc càng dài, khoảng cách mỗi lần cũng càng lúc càng ngắn, rốt cục nàng cũng biết nguyên nhân.
10 Mưa rơi lách tách bên ngoài nhà thủy tạ, gió lạnh thổi qua hành lang, đất trời một màu trắng xóa. Xa rời hồng trần, ngoài vòng tranh đua, đứng trên Thanh Nghiên Đài nhìn ngắm triều sinh.
11 Nếu xem tiền tài trong thiên hạ là một thạch[30], thì Tiền gia đã độc chiếm tám phần. [30] thạch: đơn vị dung tích, 1 thạch = 100 lit. Câu thành ngữ bị bóp méo này, vừa vặn là ví dụ minh họa cho thiên hạ đệ nhất thủ phủ Tiền gia.
12 Hai người thất ý[33] ngồi đối diện nhau, cùng uống rượu. [33] thất ý: không được như ý mình. Một người lẩm bẩm: “Hết rồi, hết rồi. . . Muội đã mất chàng, muội thật sự đã mất chàng.