681 Đuổi hồ ly đi rồi chiếm hang của nó tuy là có chút cảm giác là lạ nhưng thân đang trong gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt thì ở trong hang động có chút thô sơ này vẫn làm cho người ta có cảm giác ấm áp thoải mái.
682 Chung Thanh Lộ nhanh chóng cảm giác được những chấn động từ mặt đất. Nhưng trước khi nàng kịp nhận ra thì Tiểu Hắc đã phát hiện ra điều bất thường rồi.
683 Từng cơn gió lạnh làm những bông tuyết trắng bay lên không trung rồi xoáy vài vòng, những tiếng gió “ô ô” thổi qua giữa hai thiếu nữ, mỗi người trong họ còn đang thẫn thờ nhìn nhau,thời gian cứ như dừng lại trước khoảnh khắc ngơ ngẩn này.
684 “Ba~” một tiếng, Chung Thanh Lộ nhanh chóng đi đến thắp cây đèn lên, ánh nến lờ mờ lại một lần nữa phát sáng, từng tia sáng le lói lan tỏa ra phủ khắp cái động nho nhỏ này.
685 Lúc Thẩm Thạch tỉnh lại lần thứ hai, điều đầu tiên mà hắn cảm nhận được là hình như xung quanh mình đang có rất nhiều người, thứ hai là toàn thân mình như đang lơ lửng giữa không trung, cảm giác vô cùng khó chịu.
686 Đám người Lăng Tiêu Tông đang đứng ngay ngắn trước cửa đều khẽ giật mình, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Thẩm Thạch đang đứng đằng sau Tôn Hữu, chỉ thấy hắn cũng có vài phần kinh ngạc, chân mày chau lại.
687 Sắc mặt của Thẩm Thạch phức tạp, hắn chỉ trầm mặc mà chịu đựng, rất lâu vẫn không hề mở miệng nói gì. Thiên Khổ Thượng Nhân có vẻ như cũng vô cùng kiên nhẫn, không hề thúc giục gì, chỉ bình thản nhìn hắn bằng một ánh mắt ôn hòa pha lẫn vài phần thương xót mà thôi.
688 Tĩnh đường không còn yên tĩnh. Cách một đình viện mà vẫn có thể nghe được tiếng cãi lộn bên ngoài cửa sân, hơn nữa thanh âm cũng càng lúc càng lớn, cãi nhau cũng dần trở nên kịch liệt, mơ hồ có thể hiểu được bốn người đệ tử của Lăng Tiêu Tông lúc này đang muốn đi vào đây.
689 Thẩm Thạch đứng yên một lúc, sau đó từ từ gật đầu nói :” Đa tạ đại sư đã dạy bảo!”Thiên Khổ đại sư vẫn chắp tay trước ngực không lên tiếng, Thẩm Thạch thấy thế đang định quay người bước đi, nhưng hắn bỗng nhớ tới một chuyện rồi nhanh chóng hướng tới hỏi Thiên Khổ đại sư :” Đại sư, còn có việc này nữa, lúc trước người triệu tập tại hạ đến đây, tại hạ cứ nghĩ rằng sẽ tra hỏi về việc huyết nhục của Long tộc cơ, nhưng vì sao mấy ngày nay ngài lại không hỏi đến ạ?”Thiên Khổ đại sư lắc đầu nói :”Việc này chỉ là việc nhỏ thôi, tuy bên Long tộc rất tức giận nhưng mà ngươi lại là truyền nhân của tổ sư Hoàng Minh cho nên ta và Trấn Long Điện sẽ gánh chịu tất cả thay ngươi.
690 Tôn Hữu ngơ ngác, cảm thấy có chút không đúng, nhưng lúc này Chung Thanh Lộ từ phía sau y thoáng cái đã chạy đến trước mặt Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc và Cam Trạch tuy chậm một bước nhưng trên mặt cũng đều có vẻ nhớ mong, Chung Thanh Lộ có vẻ khẩn trương hỏi: "Thạch Đầu, ngươi không có việc gì chứ?"Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn về phía mấy người Thanh Lộ, nói khẽ: "Ta không sao, mấy ngày nay Thiên Khổ Đại Sư thấy ta bị trọng thương nên mở lòng từ bi, tổn hao tâm sức chữa thương cho ta, cho nên ta mới khỏe lên nhanh như vậy.
691 Trong ngôi chùa cổ kính, đêm khuya an tĩnh dị thường, có lẽ nơi đây ra đời vốn là dành cho khổ tu, những nơi hắn đi qua đều không có bất kỳ ngọn đèn dầu nào, chỉ có gió tuyết vĩnh viễn bay xuống không ngừng nghỉ.
692 Nhìn thấy những đốm quỷ hỏa màu xanh lục kia, sắc mặt của Thẩm Thạch liền trầm xuống, trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, hắn đã quá quen với loại hào quanh này rồi.
693 (*) Bạch hồ có thể coi là con cáo trắng, nhưng ta sẽ để nguyên vì có lẽ ai đọc truyện quen cũng đều hiểu từ này. Thẩm Thạch đứng trên mặt tuyết nhìn con bạch hồ kia một lát, lại cảm thấy trông nó có vài phần quen thuộc, hình như hắn đã từng gặp qua.
694 (*) nghĩa là cáo trắng trong tuyết rơi, ta giữ nguyên vì như thế hay hơn. Con bạch hồ đã ăn xong cái bánh kia, không biết có phải do nó đã đói bụng mấy ngày nay nên đã vì số thức ăn này mà đã cảm thấy yên tâm với Thẩm Thạch ít nhiều hay không mà vẻ mặt của nó khi núp trong góc kia đã bình tĩnh lại hơn một chút, lá gan bắt đầu lớn dần, dám thò đầu ra mà nhìn ngó, dò xét cái huyệt động này, rõ ràng là chưa có ý định rời đi.
695 Bạch hồ giật mình một cái, nhảy lùi về phía sau vài bước, sau đó cẩn thận quan sát Thẩm Thạch, ánh mắt lướt qua vài tia nghi hoặc. Thẩm Thạch cười cười, tâm tình chẳng hiểu vì sao lại tốt hẳn lên, chỉ về Phi Tuyết thành xa xa, hướng về phía Bạch Hồ: “Ta muốn vào thành, trong đó đều toàn là người, ngươi cũng muốn đi theo sao?”Bạch Hồ nhìn theo phương hướng hắn chỉ tay, bắt đầu có chút do dự, trong miệng kêu lên ô ô hai tiếng, nhấc chân lên như muốn tiến về phía trước, nhưng rồi vẫn rơi ngay tại chỗ, không có đi lên.
696 Người trẻ tuổi kia còn chưa dứt lời thì từ bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, ngữ điệu bình tĩnh nói:“Chậm đã. ”Tráng hán cùng người trẻ tuổi đồng thời quay đầu lại nhìn, hai người liền thấy trên mặt tuyết cách họ một trượng có một gã nam tử chẳng biết đứng đó từ khi nào, nhìn qua tuổi hắn cũng không lớn, độ khoảng hai mươi, nhưng thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, hắn liếc nhìn qua hai người cuối cùng ánh mắt rơi vào bạch hồ đang bị treo ngược kia.
697 Khuôn mặt tu sĩ trẻ tuổi lộ ra nét cười, phảng phất lát nữa hắn sẽ thấy hình ảnh máu tươi bắn ra còn có cơ hội cảm nhận được lực cản của da thịt khi lưỡi dao đâm vào truyền đến tay, mỗi lần cảm nhận được điều này, càng làm cho hắn thêm phần khát máu.
698 Nhìn túi như ý trong tay, Thẩm Thạch lắc đầu khẽ cười, sau khi trầm ngâm một chút liền đưa thần niệm vào trong đó, tùy tiện xem qua một chút. Nhìn qua thì trong túi này cũng không có cái linh tài, bảo vật gì tốt cả, tuy đồ vật rất nhiều nhưng đa phần là một chút đan dược bình thường và mấy loại linh thảo cấp thấp, ngược lại thì có mấy chục viên Linh tinh, ngoài ra cũng chỉ có mấy thứ đồ linh tinh, lặt vặt, đều là những vật dụng thường thấy trên người mấy tên tán tu mà thôi.
699 Đây có thể là tòa tường thành hùng vĩ nhất, cao lớn nhất trong Hồng Mông chư giới. Đi qua tòa thành này thì tình cảnh quen thuộc như mọi khi đã hiện ra trước mắt, trên đường phố tấp nập phồn hoa người người huyên náo, dòng người cứ đi lại như mắc cửi, sức sống mãnh liệt đang lan tỏa khắp nơi.
700 Trên Thanh Long sơn, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp một vài tu sĩ Nhân tộc, đa số bọn họ tới đây để tìm bảo vậy, họ muốn thử vận may xem xem có thể thấy được bảo tàng mà Yêu tộc để lại hay không.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 5