1 Đô thị phồn hoa đều náo nhiệt suốt đêm như vậy.
Tiền Hựu lề mề từ nhà mình ra cửa, đi về phía trước đường phố chật chội một đoạn, cuối cùng dừng chân ở cửa một siêu thị lớn.
2 Hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất trong quán lẩu.
Đông Lang đưa thực đơn cho Tiền Hựu, "Cô muốn ăn cái gì, cứ tùy ý gọi. "
Nói thật, ở siêu thị đợi anh lâu như vậy, Tiền Hựu đã rất đói bụng, nhưng trong lòng cô còn ghi nhớ con gái là phải dè dặt, vì vậy chỉ cố nén nước miếng chỉ vào mấy thứ, sau đó liền trả thực đơn lại cho Đông Lang, "Tôi được rồi, anh chọn đi.
3 Sau khi cơm nước xong, hai người từ quán lẩu ra ngoài, bị gió mát trong ngày hè lướt qua, Tiền Hựu bỗng cảm thấy toàn thân thoải mái, dùng sức hít sâu một hơi.
4 Lúc đêm khuya, Tiền Hựu đứng ở đầu đường tối đen, mặc dù điện thoại đã cắt đứt, cô vẫn duy trì động tác đặt di động ở bên tai, không nhúc nhích.
Khuê Mật nhìn bộ dạng cô, gấp gáp tiền gần hỏi, "Thế nào? Anh ta nói gì?"
Bả vai Tiền Hựu rung lên, quay đầu nhìn phía Khuê Mật, trong mắt to đẹp đã tràn đầy ánh nước, cô hít mũi một cái, "Oa" một tiếng nhào vào trong ngực Khuê Mật lớn tiếng khóc, "Oa.
5 Tiền Hựu dừng chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Khiêm Nghiêu, trong mắt hiện lên vài phần đau lòng, "Có thể không nói chuyện này không. .
6 Nếu như những chuyện nghĩ trong lòng có thể trở thành sự thật, thì bây giờ khẳng định ý nghĩ sờ mó toàn bộ chiếc xe trong đầu Tiền Hựu đã thành hiện thực!
Trời ạ trời ạ trời ạ, xe của Đông Lang đắt tiền như vậy sao? Lúc mẹ gọi điện thoại tới cũng chưa nói qua nha! Mặc dù gia cảnh Tiền Hựu cũng tốt, nhưng khẳng định không thể hơn anh! Giữa hai người bọn họ có chênh lệch lớn, tiếp tục như vậy khẳng định không có kết quả? không phải bây giờ xem mắt đều luôn chú trọng môn đăng hộ đối hay sao? Hu hu hu tình yêu của cô xong đời!
Không, không đúng! Lúc Đông Lang gọi điện thoại tới chỉ nói muốn biểu đạt xin lỗi, cho nên mới mời cô xem phim mà thôi, cũng không có nói muốn tiếp tục phát triển với Tiền Hựu! Cô ở chỗ này tự mình đa tình cái gì, hu hu hu xem ra tình yêu của cô đã sớm xong đời!
Khóe mắt Đông Lang hiện lên ánh sáng, nhìn thấy Tiền Hựu ngồi kế bên mang vẻ mặt nước mắt lưng tròng, không khỏi khẽ cười một tiếng, hỏi: "Cô đói chưa? Hoặc là chúng ta ăn bữa tối trước rồi đi xem phim?"
Tiền Hựu lấy lại tinh thần, trong đôi mắt tuyệt vọng hiện lên mấy phần hi vọng, "Có thể không? Sẽ không làm trễ việc gì của anh chứ?"
Đông Lang vừa đánh tay lái vừa cười nói: "Không sao, thời gian tối nay của tôi là thuộc về cô.
7 Lúc đêm khuya, đại đã số cửa hàng trên đường cũng đã đóng cửa. Duy chỉ có một cửa hàng đồ uống vẫn sáng đèn.
Một đôi tình nhân vừa ra khỏi rạp chiếu phim thì đi về phía trước, vậy mà đi không bao xa liền không nhịn được dừng lại.
8 Ánh mắt Đông Lang trợn to, con ngươi đột nhiên co lại, thoáng qua một vệt màu vàng sậm, anh bắt lấy cổ tay Tiền Hựu, vội vàng hỏi cô: "Em chảy máu sao? Là bị thương ở đâu?"
Tiền Hựu bị anh dọa sợ hết hồn, đúng là cô đang chảy máu, nhưng làm sao anh lại liếc mắt nhìn ra được? Cô vốn muốn tìm lấy một cớ lừa dối cho qua, dù sao thật sự là có chút lúng túng, nhưng còn chưa lên tiếng, bụng truyền đến một hồi đau đớn, cô nhất thời đau đến khom lưng xuống.
9 Hai người đàn ông này nhìn thấy đối phương, nét mặt đều ngẩn ra.
Hạ Khiêm Nghiêu lấy lại tinh thần trước, anh ta nhíu mày, không chút che giấu địch ý trong mắt đối với Đông Lang, lạnh lùng hỏi "Tại sao anh lại ở trong nhà Tiền Hựu?"
Đông Lang trầm ổn trả lời, "Ngày hôm qua cô ấy đau bụng không thoải mái, cho nên tô đưa cô ấy trở lại.
10 Editor: Sắc Sắc
Tâm trạng của Tiền Hựu đang rất tươi sáng vì được ở nhà nghỉ ngơi một chút, cô cảm thấy cơ thể đã hết khó chịu, vào buổi chiều cô tính sẽ đi làm.
11 Editor: Táo đỏ phố núi
Trên đường đi tới quán cơm, tâm trạng của Tiền Hựu vô cùng thấp thỏm, cô rất lo lắng hành động mua đồ ăn vặt cho Hạ Khiêm Nghiêu vừa rồi của mình sẽ khiến cho Đông Lang hiểu lầm! Hơn nữa từ lúc lên xe Đông Lang không nói chuyện nhiều.
12 Buổi sáng mười một giờ rưỡi, ngày thứ sáu.
Đông Lang đang ngồi cùng với các nhân viên trong phòng ăn của công ty mình, lấy một tay che hai mắt lại, vẻ mặt nặng nề khác thường, bây giờ nếu như người qua đường không biết được tình huống thật, chắc chắn sẽ cho là công ty của anh sắp bị phá sản.
13 Đông Lang bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, buông lỏng người đang ôm trong ngực ra, nói với Tiền Hựu: "Em chờ anh một chút. "
Sau đó nhanh chóng bước ra cửa mở cửa phòng ra, ở bên ngoài cửa, có năm sáu nhân viên, nam có nữ có, nắm lấy hai chân của người đàn ông vừa mới lên tiếng kia, quăng quật xuống sàn nhà, tạo thành tiếng bịch bịch.
14 Trở lại công ty, Đông Lang vừa tới đại sảnh, đã bị một nhóm nhân viên xông lên vây quanh.
Mọi người một mặt hưng phấn hỏi anh, "Ông chủ, như thế nào, bà chủ không phát hiện sơ hở chứ?"
"Khẳng định không có, khẳng định cô ấy cảm thấy đặc biệt vừa lòng, bây giờ muốn gả cho ngài đúng không?"
"Ông chủ ông chủ, sau đó hai người có hôn môi không?"
Đông Lang đáp lại bọn họ là một biểu cảm âm trầm.
15 Hơn tám giờ tối, Hạ Khiêm Tuỵ giúp chuyện ở công ty xong, lái xe trở về biệt thự của nhà họ Hạ.
Trên tường rào bên ngoài biệt thự có một con mèo hoa béo ú đang ngồi xổm ở đó, sau khi nhìn thấy Hạ Khiêm Tuỵ, hướng vào trong sân keo ‘meo meo’ một tiếng, ngay lập tức cổng sắt có khắc hoa văn cổ điển phức tạp từ từ mở ra, Hạ Khiêm Tuỵ đỗ xe trong bãi xe, sau đó đi tới cửa biệt thự, cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng trước mặt cô từ từ mở ra, mười con mèo có lông màu vàng óng chia làm hai hàng, đứng chỉnh tề ở cửa chính, cái đuôi quấn quanh người, hướng về phía cô ngọt ngào kêu lên: "Meo meo!"
Hạ Khiêm Tuỵ nhếch môi cười, trong ánh mắt đều là vẻ quyến rũ, cô cúi đầu sờ sờ đầu của một con mèo trong số đó, nói: "Vất vả rồi.
16 Sáng sớm ngày hôm sau, tại nhà họ Hạ.
Lúc tám giờ, đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên, Hạ Khiêm Nghiêu đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt, rồi nhảy dựng lên như thường ngày, làm rơi cái đồng hồ báo thức, sau đó anh ta mang dép lê rồi xuống giường.
17 Tiền Hựu dừng lại, dùng giọng nói ngọt ngào nói: "Này …… Anh không có mặt ở phòng làm việc, những đồng nghiệp khác sẽ nói ra nói vào về anh, hay là chúng ta quay trở về làm việc đi?"
"Tôi không làm việc có liên quan gì tới cô sao? Tôi cũng không phải là bạn trai của cô, đừng có rảnh rỗi mà can thiệp nhiều chuyện như vậy!" Hạ Khiêm Nghiêu hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó liền xoay người tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
18 Gần tối thứ sáu, Đông Lang ngồi ở phòng chờ vip của phi trường, cúi đầu nhìn điện thoại di động, một lát sau thư ký Shani đi tới nói khẽ: "Đông tiên sinh, còn nửa giờ là có thể lên máy bay rồi.
19 Editor: Táo đỏ phố núi
Đi chơi ở công viên rừng rậm cả ngày xong, Tiền Hựu và Khuê Mật cảm thấy thoả mãn và mệt mỏi, hai người ở lại khách sạn trong công viên, tính sáng sớm ngày mai sẽ về nhà, dù sao ngày mai còn phải đi làm, họ cũng không thể chơi tới mức quá mệt mỏi được.
20 【 ảo tưởng cùng thực tế 】
Tiền Hựu mới vừa bất tỉnh, con mèo nhỏ trong ngực cô cũng suy yếu ngã xuống, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Hạ Khiêm Nghiêu đặt một bàn tay lên bả vai Tiền Hựu, một cái tay khác bao trùm ở trên người con mèo nhỏ, chậm rãi rót năng lượng vào thân thể của bọn họ, tạm thời khiến vết thương của Tiền Hựu ngừng chảy máu, anh thở phào nhẹ nhõm, hỏi con mèo nhỏ, "Không phải ta kêu Tiểu Hắc tới sao? Thế nào biến thành mày đến đến rồi? Chỉ bằng chút bản lãnh của mày, cho là mình có thể đánh được tên kia sao?"
Mèo Chinchilla suy yếu lên tiếng: "Meo meo meo meo.