581 Thẩm Thạch dường như có một loại ảo giác là chính mình đột nhiên thấy thần linh trên trời rơi rụng xuống chốn trần gian, tất cả đều biến thành phàm nhân.
582 Hoàng Minh thản nhiên nói: “Sau khi tất cả các Thiên Yêu chết đi, bên trong Thiên Hồng như núi phun biển trào, tất cả Nhân tộc đều điên cuồng vui sướng ca vang.
583 “Đại chiến qua đi tử thương vô số, mọi người vội vàng chăm sóc những bị thương, hơn phân nữa quân tinh nhuệ cùng năm tên phế vật bị phái đi đuổi giết tiểu Yêu Hoàng, hơn nữa Thiên Hồng Thành lớn như vậy, trải qua đại chiến khắp nơi đều còn sót lại Yêu Tộc, mọi việc khắp nơi đều cần nhân thủ khống chế, xem xét, làm cho một phen rối ren.
584 "Nguyên đại ca liên tục đi về phía trước, mỗi lần huynh ấy chọn một ngã rẽ thì hầu như lối đi đó đều gặp phải nguy hiểm, đủ loại cấm chế, cơ quan, pháp bảo phóng ra hòng giết người.
585 Cười nói vui vẻ khi cường địch bị đánh tan tành mây khói, có phải hay không chính là Nguyên Vấn Thiên cùng Hoàng Minh? Sâu trong đáy lòng Thẩm Thạch không nhịn được đã nghĩ như vậy, năm đó hai người đã vượt qua Yêu Hoàng Điện dưới lòng đất này với vô số quái vật kinh khủng, đây là loại phong thái gì chứ?Hắn không tưởng tượng được, Hoàng Minh cũng chẳng suy nghĩ gì, tựa hồ từ đầu đến giờ y bình tĩnh mà thuật lại những chuyện năm đó, chẳng qua trên mắt y tản ra quang mang nhàn nhạt, vẫn để lộ ra vài phần ôn hoà cùng kích động trong lòng y.
586 Thẩm Thạch trầm mặc một lúc, lắc lắc đầu nói: “Ta không sao. ”Hoàng Minh cũng không để ý, Hoàng Minh và Nguyên Vấn Thiên đã ở một cấp bậc hoàn toàn khác còn Thẩm Thạch không nghi ngờ gì chỉ là một tu sĩ cấp thấp, vào thời gian của vạn năm trước Nhân Tộc Lục Thánh tựa hồ đã trở thành thần linh được mọi người kính ngưỡng, Thẩm Thạch chắc hẳn cũng như vậy thôi.
587 Hoàng Minh cúi đầu, nhìn có vẻ tiều tuỵ, tuy trên miệng vẫn suy trì nụ cười mỉm quái dị, nhưng cả người nhìn thì đã lộ ra có chút mệt mỏi. Y trầm mặc một lúc lâu rồi nói tiếp:“Nguyên đại ca mới nhìn cũng không biết trong cơ thể ta có điều gì khác thường, nhưng có lẽ đã cảm giác được sắc mặt của ta trở nên khó coi, huynh ấy ân cần đi đến bên cạnh ta thấp giọng an ủi ta vài câu, để cho ta ở đây nghỉ ngơi, ở dưới huyệt động đó có thứ gì kì thật huynh ấy cũng không biết rõ, bất quá chỉ muốn đi xem một chút thôi.
588 Thẩm Thạch lúc này đã nói không ra lời, bắt đầu từ khi Hoàng Minh kể lại chuyện cũ, ban đầu tựa hồ bình thản, nhưng càng về sau càng ly kỳ, có chỗ khiến người ta có phần khó tin, mà đến cuối cùng đột ngột lão và Nguyên Vẫn Thiên trở mặt tự giết lẫn nhau, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
589 “Ngươi thật sự còn chưa chết…”Chỉ vô cùng đơn giản như vậy, mới đầu ngữ khí còn có chút sát khí và chán ghét, nhưng có lẽ sau khi đi qua mảnh bóng tối kia, khiến cho thân thể cảm thấy tràn đầy mệt mỏi, nên đối với người vừa trải qua những điều kinh khủng có thể khiến người ta nổi điên bên kia, lại dường như mang thêm vài phần ôn hòa.
590 Đáng ra con người ta khi tình cảm huynh đệ có thể hàn gắn lại, cùng nhau sống sót sau tai nạn thì thông thường sẽ là đại hỷ, kích động vạn phần, nhưng năm đó trong Yêu Hoàng Điện tình cảnh lại hoàn toàn bất đồng.
591 “Cơ bản là không thể chống chọi được bao lâu nữa, bất quá cũng có thể cố chịu đến khi làm xong những chuyện cần làm. ”Nguyên Vấn Thiên nói một câu với sắc mặt suy yếu khó coi, nhưng không có quá nhiều sợ hãi cùng tiếc nuối, đến cấp bậc như y hiện giờ thì sinh tử luân hồi nhẹ tựa tơ hồng.
592 Điều này có vẻ giống như một câu chuyện dài cuối cùng đã đến hồi kết thúc. Nhìn thần sắc Hoàng Minh trầm mặc pha lẫn chút mờ mịt, có lẽ sau những tháng năm dài đằng đẵng và cô đơn trong lòng đất, lần đầu tiên hắn cùng người khác nói về những chuyện năm xưa, dường như trong trái tim của mình, có nhiều thứ ngay cả hắn cũng tưởng rằng đã lãng quên.
593 “Thần Tiên Hội?”Hoàng minh rõ ràng là rất kinh ngạc, lúc trước y có nghe Thẩm Thạch nhắc tới tình hình Hồng Mông thế giới của hiện tại, Nhân tộc cường thịnh, Tu tiên vô cùng phát triển, các môn phái tu chân nhiều như sao trên trời, trong đó cũng có nhắc tới Thần Tiên Hội, nhưng dù sao thì Thần Tiên Hội cũng chỉ là một thương hội có lịch sử lâu dài mà thôi, so ra thì tự nhiên thua kém với danh môn đại phái đặc biệt là Tứ Chính danh môn là cơ nghiệp của Nhân Tộc Lục thánh lưu truyền cho đời sau.
594 Hai lựa chọn, hai con đường cần phải lựa chọn đột nhiên xuất hiện, khiến cho Thẩm Thạch kinh ngạc, lâm vào tình huống khó xử. Trước đây Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ Âm Dương Chú lại xung đột với công pháp tu luyện chính quy được Lăng Tiêu Tông truyền thụ, ít nhất thì những năm tu luyện gần đây hai công pháp này vẫn được Thẩm Thạch tu luyện một cách bình yên vô sự.
595 Một tiếng nói mạnh mẽ truyền tới, Thẩm Thạch khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới quái vật bị nhốt trong quan tài không biết bao nhiêu năm tháng kia đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy, trong nhất thời vô cùng kinh ngạc.
596 Ba chân bốn cẳng, tay chân luống cuống nhanh chóng thu thập đống lớn đồ vật lộn xộn trên mặt đất, đem toàn bộ thu vào trong như ý đại, đến lúc này sắc mặt của Chung Thanh Lộ mới khá hơn một chút, nhưng nhìn kĩ lại thì vẫn còn lưu lại một tia ửng đỏ nhàn nhạt.
597 Ra khỏi Yêu Hoàng Điện trước mắt hiện ra một bình đài rộng rãi, nhìn ra xa hơn là mê cung thông đạo rất quen mắt khiến người ta sinh ra sự sợ hãi, vô số thông đạo giăng ra giống như há một cái miệng to lạnh băng tuỳ thời đem người đi vào thôn phệ ngay lập tức.
598 “Vì cái gì?”Chung Thanh Lộ hỏi thẳng vào vấn đề mà mình đang nghi ngờ ở trong lòng. Thực sự lúc này nàng cũng không hiểu đến cùng thì Thẩm Thạch đang nghĩ tới điều gì.
599 Thân hình Chung Thanh Lộ khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch. Một hồi lâu sau, thần sắc dần ôn hòa lại, nàng khẽ gật đầu nói: “ Đây là lần đầu tiên ngươi.
600 “Rống…”Tiếng gầm gừ trầm thấp một lần nữa lại vang vọng trong cung điện dưới chốn thâm uyên u ám này, sóng âm như thuỷ triều lan ra bốn phương tám hướng, những thông đạo ngang dọc phức tạp sáng có tối có, cùng những cung điện lầu các như rung lên bởi tiếng gầm rú, có quỷ vật bị tiếng gào rú đó làm cho khiếp sợ co mình vào hắc ám.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 5