601 Gió núi ấm áp thổi qua khu rừng, trên từng nhánh cây ngọn cỏ, cỏ dại xanh mướt đung đưa phiêu phù trong gió. Tuy xung quanh là những phế tích đổ nát, lộ ra khí tức hoang vu, thê lương, nhưng khi có thể đứng ở đây nhìn lên bầu trời trong xanh thỉnh thoảng có vài gợn mây trắng bay qua.
602 Cả toà Thanh Long sơn mạch đặc biệt là khu vực đế cung của Đại Yêu hoàng nhất tộc là đế cung khổng lồ dưới thời Thiên Yêu Vương Đình, năm đó khi nhân tộc thắng thế bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng nó bị phong ấn.
603 Từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, nhìn thì có vẻ gần nhưng thực tế lộ trình đương nhiên không thể nào nhẹ nhàng như vậy được. Các loại đường vòng nhấp nhô, các rãnh sâu dòng suối đều là những chướng ngại vật cản trở cước bộ cùng tốc độ hành trình.
604 “Aizz, ta nói ngươi đừng có gấp như vậy, Thạch Đầu từ trước đến giờ thích đi du lịch thám hiểm bên ngoài, chỉ là mới có vài ngày không gặp, không có…Ách!”Một giọng nói từ trong Thanh Sơn khách sạn truyền ra, sau đó liền thấy Tôn Hữu, y hơi lắc đầu đồng thời liếc mắt nhìn, y từ trong cửa khách sạn đi đến bên cạnh Chung Thanh Trúc, giống như là muốn khuyên can Chung Thanh Trúc điều gì đó, nhưng một lát sau Tôn Hữu cũng đã thấy hai người Thẩm Thạch đứng trước thềm đá của khách sạn.
605 Hồi đó, trước khi Chung Thanh Lộ được Trưởng lão Vân Nghê thu làm đệ tử thân truyền, có một khoảng thời gian tình cảm của Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ tạm coi như không tệ.
606 Nhóm người Lăng Tiêu Tông trên dưới đều là tu sĩ với một thân đạo hạnh, nếu cảnh giới có thấp hơn Ngưng Nguyên Cảnh thì cũng là những đệ tử tinh anh được cử đi tham dự Tứ Chính đại hội của Nguyên Thủy môn, nên việc đi qua truyền tống pháp trận đối với họ chẳng hề áp lực.
607 Sáng sớm trong sơn cốc, mọi nơi đều rất an tĩnh, bầu trời đa phần bị che khuất bởi những cây đại thụ với cành lá rậm rạp, làm cho sơn cốc không được sáng sủa lắm, bất quá đường đi trên núi nơi này vẫn có được ánh sáng lọt qua từ khe hở chiếu qua những cành lá, làm cho người khác cảm nhận được nơi sơn cốc nơi đây thật u tĩnh, nơi này có một động phủ của người kia.
608 Hai thầy trò nhỏ giọng nói chuyện với nhau trong thư phòng thật lâu, bầu không khí nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có tiếng cười mắng của Bồ lão đầu , nhưng đến cuối cùng Thẩm Thạch chỉ nghe những câu chuyện lòng vòng, quanh co còn Bồ lão đầu vẫn thuỷ chung không chịu tiết lộ điều gì, làm ra vẻ thần thần bí bí, lão chỉ đơn giản nói rằng giao dịch hội ngày đó ở Thiên Hồng Thành do Thần Tiên Hội tổ chức, lão đã có thu hoạch không nhỏ, đối với lão đầu này mà nói, căn bản là ta khơi chuyện ra cho ngươi tò mò vậy thôi.
609 Lưu Vân Thành, Hứa gia. Đình viện dài thật dài, những sương phòng tịch mịch, vài tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, từng cơn gió nhẹ thổi qua, trên đại thụ cành lá đung đưa nhè nhè theo làn gió, mọi thứ nhìn rất an tĩnh bình thường, ngoại trừ một sương phòng trống rỗng, yên tĩnh tọa lạc tại đâu đó trong Hứa gia, nó giống như vĩnh viễn đã mất đi chủ nhân, lộ ra sự cô độc,tịch liêu.
610 Tuy trước mặt Thẩm Thạch mấy vị đương gia nhà họ Hứa đều nói như chém đinh chặt sắt, hứa chắc chắn sẽ tiếp tục tìm kiếm Lăng Xuân Nê, dù có phải đào sâu ba thước trong thành, ngoài thành nếu không tìm được sẽ không bỏ qua, chỉ còn thiếu câu “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác” nữa mà thôi.
611 Thẩm Thạch nhìn sắc mặt của Tôn Hằng rồi ngơ ngác một lúc, tự giễu bản thân mình, rồi cười khổ một cái nói: “Xin lỗi, ta nói nhiều rồi. Gần đây ta có nhiều chuyện xảy ra nên đầu óc có chút rối tung rồi.
612 Thẩm Thạch đồng ý đi cùng Chung Thanh Trúc đến Bách Sơn Giới một lần, đương nhiên không phải là lừa dối. Thế nhưng đâu phải cứ nói đi là đi, trước đó cũng nên có sự chuẩn bị.
613 “Sư đệ, uống trà. ”Một thanh âm mềm mại, dễ nghe vang lên bên tai Thẩm Thạch. Một đôi bàn tay trắng nõn, đưa đến một ly trà thơm. Thẩm Thạch vội vàng tiếp lấy, để lên bàn phía trước mặt mình.
614 Chân Long Đan là tuyệt thế linh đan tự nhiên không thể chỉ dựa vào vài khối Long nhục cùng Long huyết mà Thẩm Thạch đem ra từ Vấn Thiên Bí Cảnh là có thể luyện chế ra được, những nguyên liệu phụ trợ phối hợp không cần nghĩ cũng đủ biết đó đều là các loại linh tài, linh dược có giá trị liên thành, đối với linh đan cao giai tuyệt phẩm bậc này thì yêu cầu luyện đan cực kì hà khắc, trong Hồng Mông thế giới có hàng tỷ tu sĩ nhưng có thể luyện chế ra loại linh đan này cũng chỉ có vài người mà thôi.
615 Đến phút cuối, Thẩm Thạch chưa dám đáp ứng lời đề nghị của Chung Thanh Lộ, việc đồng hành đi Bách Sơn giới là do Chung Thanh Trúc khởi xướng, mà hắn không nói một lời mà mang theo Chung Thanh Lộ đi cùng thì xem ra không hay cho lắm.
616 Hôm đó, Thẩm Thạch đã ngồi rất lâu trong động phủ của mình, cho đến khi sắc trời chạng vạng tối và hoàng hôn cũng dần buông xuống hắn mới bừng tỉnh từ trong trầm tư suy nghĩ khi có tiếng gõ cửa trên cửa đá vang đến.
617 Đứng ở biên giới Quan Hải Đài, thềm đá từng bậc hướng xuống phía dưới, thanh sơn bích thủy, trời cao biển rộng, Tôn Hằng tựa như có chút lơ đãng nhìn thoáng qua về phía chân núi, sau đó xuay đầu lại, thoáng cười với Thẩm Thạch, trong vẻ tươi cười có vài phần miễn cưỡng, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, cười hỏi:“Tại sao lại muốn đi Bách Sơi giới vậy, chỗ đó là địa phương vô cùng hung hiểm đó.
618 Dựa theo quy củ của Lăng Tiêu Tông, nếu không có lệnh của sư trưởng hoặc là sự kiện đặc thù thì ngày thường cho dù là nội môn đệ tử trên Kim Hồng Sơn cũng không được tuỳ tiện tiến vào Thanh Ngư Đảo.
619 Thẩm Thạch dẫn theo Chung Thanh Trúc hạ xuống bãi cát phía ngoài thôn Hồng Bạng. Sở dĩ bọn hắn không đi thẳng vào trong thôn là bởi hành vi đó không được tộc nhân Hồng Bạng hoan nghênh, vả lại điều này thật ra cũng chẳng lịch sự cho lắm.
620 Bức tượng thần linh điêu khắc bằng đá kia mới nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, màu sắc xám xịt, hoa văn thô ráp, được làm bằng chất liệu giống hệt với những tảng đá thường thấy ở ven chân núi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24