561 Vào thời Thiên Yêu Vương Đình, địa cung của Yêu Tộc là một kiệt tác được các thế lực cường đại đổ vào vô số tâm huyết, chỉ cần thấy quy mô của vô số đường hầm, mê cung cũng đã làm người ta choáng ngợp, mà nơi hắn đang thấy đây không biết có đúng là Yêu Hoàng Điện hay không, khí thế bên ngoài thật to lớn, nguy nga hùng vĩ.
562 Từ bên ngoài nhìn vào, trông Yêu Hoàng Điện có vẻ âm u nhưng khi Thẩm Thạch bước vào thì rất nhanh phát hiện hóa ra nơi này không tối tăm như trong tưởng tượng.
563 Thẩm Thạch cả kinh không dám coi thường rồi theo bản năng lùi lại mấy bước, bất ngờ nhìn thấy bóng người bên cạnh cỗ quan tài thế này thật sự là việc khiến người ta vô cùng kinh hãi.
564 Một tiếng động như vậy vừa truyền tới, thân thể Thẩm Thạch nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn lại với vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy bộ y phục màu vàng kia khẽ động đậy sột soạt, một khúc xương tay vốn đang lộ ra ngoài lại rút về trong tay áo bào, cũng không còn thấy thứ màu sắc trắng hếu âm trầm kia nữa.
565 Thẩm Thạch nghe xong câu trả lời cũng không có phản ứng gì, trên thực tế là hắn đã bị bất động một lúc, sau đó dần dần mới có phản ứng và có ý thức được là mình vừa mới nghe được những gì.
566 Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho trái tim của Thẩm Thạch như bị thắt lại, chỉ như một tia sáng xoẹt qua trong nháy mắt thôi mà hắn đã cảm thấy được Hoàng Minh đã phát hiện ra mọi bí mật của mình, kể cả cái thanh Lục Tiên cổ kiếm đang ẩn thân trong cơ thể.
567 “Ủa!” Hoàng Minh nheo mắt, miệng kêu một tiếng, hai mắt sáng lên, nói: “Đây là mùi của Già La Diệp. . . ”Cẩu Đầu Nhân cười đắc ý, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Đại vương, hôm trước ta phát hiện cô gái này trong Địa cung.
568 Tốc độ của quái vật Cẩu Đầu Nhân này thực là quá nhanh, Thẩm Thạch cũng biết rằng thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng vào hoàn cảnh này có muốn tránh cũng không thể tránh nổi rồi, mắt nhìn vũng máu đen kia đang đánh xuống muốn nuốt trọn thân hình của mình thì trên tay Thẩm Thạch cũng chỉ có miễn cưỡng kích hoạt một cái hỏa cầu, nhưng dưới sự bao trùm của vũng máu này thì dường như ánh sáng do hỏa cầu phát ra trông rất là ảm đạm.
569 Hoàng Minh bình tĩnh nói, nữ quỷ áo trắng ngoại trừ việc thân thể khẽ run lên thì cũng không có phản ứng mãnh liệt nào, ngược lại Thẩm Thạch đang đứng bên cạnh trong lòng khẽ đọng, ánh mắt hắn rơi lên thân thể của bóng trắng có mái tóc đen che mặt kia, trong lòng dâng lên một chút bất an.
570 Lúc Hoàng Minh giơ cánh tay lên, ống tay áo của lão nhẹ nhàng tuột xuống. Thẩm Thạch lần nữa thấy bàn tay vô cùng quỷ dị, không có chút da lông, máu thịt nào, chỉ có các đốt xương trắng hếu.
571 Như Ý Đại là một loại pháp khí chứa đồ vật, từ vạn năm trước sau khi Nhân tộc quật khởi bước vào thời kỳ hưng thịnh của tu chân chi đạo, các pháp môn như trăm hoa đua nở nối tiếp nhau xuất hiện và Như Ý Đại được ra đời từ đó.
572 Một đống lớn các đồ vật được bày biện ra nơi đây, lúc ban đầu thì thái độ giữa Thẩm Thạch và Hoàng Minh hơi có chút căng thẳng sau vài câu nói cùng sự thể hiện thái độ chân thành thì tình hình có vẻ thân thiện thêm chút ít.
573 Cùng lúc đem cất chiếc bình ngọc chứa Bồi Nguyên Đan lại thì Thẩm Thạch nghe được tiếng “ồ” phát ra từ phía Hoàng Minh, sau đó hắn cũng thấy được một vật khá nhỏ trong đám vật phẩm kia từ từ bay đến trên bàn tay bạch cốt.
574 Bên trong đại điện lại chìm vào tĩnh lặng, không một lời nói không một tiếng động nào phát ra, cứ như vậy hồi lâu Thẩm Thạch mới cất giọng hỏi:“Bọn họ, bọn họ là ai vậy?”Hoàng Minh vẫn ngồi dưới đất, lưng dựa vào chiếc quan tài màu vàng, những chùm sáng từ chiếc quan tài vẫn tiếp tục lan tỏa ra, những chùm ánh sáng đó như cộng hưởng với trang phục của y làm tô điểm thêm vẻ uy nghi rực rỡ khiến cho bầu không khí thêm uy quyền trang nghiêm.
575 Cốt Thủ* trắng bệch từ khe hở của quan tài màu vàng đưa ra ngoài, thoáng cái nắm lên cái cạnh, xung quanh vốn tràn ngập ánh sáng màu vàng nhu hòa, lúc này tựa như nhận được kích thích mãnh liệt nào đó mà trở nên cuồng loạn, chói mắt.
576 Quang ảnh rung động kịch liệt, đại chấn từ cuộc chiến khiến bệ đá văng tung toé, ở bên cạnh Kim sắc quan tài vô số lực lượng mạnh mẽ xung đột với nhau, như là vô tận cuồng phong mãnh liệt phóng ra bốn phía.
577 Thẩm Thạch đứng đó, trầm mặc thật lâu rồi thò tay tìm kiếm trong Như Ý Đại, một lát sau, khi tay của hắn nhấc lên đã cầm theo một cuốn sách cũ kỹ, chính là quyển sách hắn được nam hài kia ném cho trong Vấn Thiên Bí Cảnh ngày đó.
578 Trong lòng Thẩm Thạch do dự đắn đo mãi một hồi lâu mới quyết định tốt nhất chưa vội nói ra chuyện này, ngoài việc kích động Hoàng Minh ra còn tránh những chuyện chưa lường trước được, bởi hắn nhìn thấy thời khắc này Hoàng Minh tỏ ra vui mừng hiếm hoi.
579 “Yêu Hoàng?”Thẩm Thạch liền nhớ lại cách đây không lâu tại phòng của tế tự bên cạnh Bàn Cổ thần điện ở dưới địa cung Yêu tộc hắn đã tìm được một bản văn tự ghi chú, bất kể điều gì trong đó đều giống với lời của Hoàng Minh đang kể lúc này, quá giống câu chuyện mang tính truyền kì giữa vị Võ Hoàng Đế Yêu Tộc cùng phi tử Tiểu Diệp của nhân loại.
580 Thẩm Thạch ngồi một yên một lúc không nói gì, hắn đang tiêu hoá những ý tứ trong lời nói của Hoàng Minh, phải biết rằng đến hôm nay cũng chỉ còn lại vỏn vẹn một vị mà năm xưa sánh vai cùng với Lục Thánh, cũng là người hiểu rõ tường tận cuộc đời, tính cách cùng năng lực của bọn họ, rồi dễ dàng đưa ra những lời bình xét.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50