141
142 Tiêu Y Đình nổi giận đùng đùng đi tới, bộ dạng muốn đánh người. Diệp Thanh Hòa liền chạy nhanh đến, ngăn Tiêu Y Đình lại: “Anh hai, anh làm gì thế!!?”
“Em tránh ra! Anh phải cho tên khốn nạn này biết tay!” Tiêu Y Đình vẫn còn mặc quần áo tối qua, anh thích, à không, là Cẩm Nhi thích áo sơ mi màu tím.
143
144 Diệp Thanh Hòa nằm ở trên giường, chăm chú nhìn từng giọt dịch rơi tí tách, nhẹ nhàng chảy xuống; dần dần có chút mơ hồ, mệt mỏi, muốn đi ngủ, nhưng vốn định đợi Tiêu Y Đình trở lại nên cô không ngủ.
145
146 Tiêu Y Đình kéo cô đến khách sạn để thay lại bộ quần áo cũ và lấy kính mắt.
Chính là, thái độ thô bạo bất khả kháng.
“Cẩm Nhi, em đợi ở bên ngoài một chút.
147 Mạnh miệng nói ra, vô cùng ngầu, khi đưa tay lấy bóp tiền anh mới nhớ ra, trong đó tiền không còn là bao………. .
Cả đời này anh chưa từng một lần mất mặt như bây giờ, kể cả lần bị lưu ban, lần này còn doạ người hơn……………
Một khắc kia anh chỉ hận không có cái lỗ nào để chui……….
148
149 Tiêu Y Đình dồn hết sức, dùng tốc độ của vận động viên thế vận hội thể dục thể thao để chạy đến phòng Diệp Thanh Hòa.
Dì quản lý kí túc xá cũng không còn xa lạ gì với anh, anh bày ra bộ mặt đáng yêu tươi cười với dì quản, lấy lòng người phụ nữ yếu lòng này: “Dì à, em gái cháu bị ốm, em ấy quên lấy thuốc, cháu phải đưa cho em ấy gấp.
150
151 Ngày hôm sau cô tự đi tiêm, Tiêu Y Đình không thấy tới.
Chỉ có điều, cô không hề cảm thấy chuyện này không tốt. Một mình, cô dã quen với cách sống này, cô đã quen phải mạnh mẽ, cho dù hai năm qua sống cùng một nhà với người nhà họ Tiêu, cuộc sống xung quanh cô náo nhiệt và ồn ã, thế nhưng trong lòng cô vẫn có một góc nhỏ để cô khoá mình trong đó, chỉ mình cô thôi……………….
152
153 Tập quân sự kết thúc, cuộc sống sinh viên đại học chính thức bắt đầu,
Kết thúc buổi học đầu tiên, Diệp Thanh Hòa lặng lẽ thu dọn sách vở, ném lại cho anh một câu: “Để em đi mua cơm.
154
155 “Nhất Nhất, không cần gọi tôi là Thành chủ, ở đây tôi cũng không phải thành chủ*. ” Anh lại nói.
(*vì ảnh cũng kêu không phải thành chủ nên mình đổi cách xưng hô nhé!)
Cô nhấn từng phím từng phím, trên khung chat xuất hiện một tin nhắn: “Thành chủ thì vĩnh viễn là Thành chủ.
156
157 Nặng quá………
Diệp Thanh Hòa bị cả người anh đè nặng, sức nặng khiến bả vai cô gần như không còn cảm giác, quan trọng nhất là, tư thế này của anh, cằm đang dựa lên đỉnh đầu cô, hô hấp của anh rất nóng…rất nóng…hơi thở nồng nặc mùi rượu phủ kín đầu và cổ cô………
Giữa mùa hoa quế đang nồng hương, nồng nàn trong không khí, lại thêm hơi thở nặng nề phía trên, thật khiến cô hô hấp khó khăn…….
158
159 Tiêu Y Đình bước vào lớp vừa lúc chuông vang lên, trên tay vẫn còn cầm bữa sáng, bước vào cửa liền đi thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra: “Đưa bài tập đây!”
“…………” Đây là muốn làm bài tập sao? Lâu rồi anh không làm chuyện này…………
Cô không để ý đến anh.
160