161 Lúc trở về từ chỗ của Tô Chỉ San đã là chạng vạng, cô gửi cho Phó Chân Ngôn một tin nhắn, biết được anh không còn ở bệnh viện nữa.
Hiểu được tính cách mạnh mẽ của anh, chắc chắn vết thương này anh không để trong lòng, chỉ có điều vẫn nhờ anh không quá để ý, sau đó đi đến cửa hàng của Vương Triết.
162 “Thanh Hòa, trước đó mình cũng định đến trường cậu thăm cậu, nhưng tập quân sự của trường mình kéo dài đến một tháng, lại còn hoàn toàn cách ly, thực sự rất nghiêm khắc!” Giang Chi Vĩnh giải thích với cô.
163
164 Diệp Thanh Hòa đi rồi, người nhà họ Giang cũng lần lượt ra về.
Cảnh con cháu đông vui chúc thọ ông Giang nhanh chóng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một bàn tiệc tàn, cùng rất nhiều túi hộp quà xung quanh.
165
166 Khương Vãn Ngư đứng ở cửa, nổi giận với cậu con trai: “Theo mẹ ra ngoài. ”
Tiêu Y Đình đứng bất động tại chỗ, cơ thể cứng ngắc, đầu hơi cúi, nhìn người trước mặt, biểu cảm đờ đẫn: “Mẹ, mẹ tránh ra đi.
167
168 Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng ngừng lại, từ nãy đến giờ cô vẫn im lặng: “Bác gái, Thanh Hòa hiểu ý của bác, chỉ là bác quá lo lắng thôi, cháu và anh hai vẫn luôn là tình cảm anh em, nếu như bác nói, chúng cháu có hơi quá thân thiết có thể là do học chung trường, cùng giúp đỡ nhau trong học tập, còn những chuyện khác, Thanh Hòa chưa bao giờ nghĩ đến, còn anh hai, đương nhiên sẽ không có những tâm tư này, anh ấy thực sự thích chị Cẩm Nhi, Thanh Hòa hi vọng người sau này có thể ở bên giúp đỡ anh hai là chị ấy.
169
170 Trời dần chuyển về mát, nhiệt độ không còn quá nóng, chuyện phơi khô quần áo không còn quá dễ dàng, Tiêu Y Đình lại là một người ưa vận động và rất coi trọng chuyện vệ sinh cá nhân, theo như lời anh nói, anh có bệnh sạch sẽ………
Vì thế, ngày nào anh cũng tắm rửa thay quần áo, cho dù là trời rất lạnh vẫn kiên trì, chính là, quần áo không khô kịp tốc độ thay của anh.
171
172 Sự thực thì Điền Giản đã lo lắng quá mức.
Diệp Thanh Hòa dáng người nhỏ bé, hơn nữa lại còn là sinh viên, khi đến gặp mặt mấy người kia, tuy trong lòng họ có bất mãn nhưng vẫn là không nỡ xuống tay với cô, huống hồ, chỗ này còn là sở cảnh sát.
173
174 Anh nắm chặt tay cô, siết chặt, rất chặt.
Vẫn nắm tay cô.
Có bạn học đề suất đêm nay không về trường học, ở lại sáng mai đi ngắm bình mình trên đỉnh núi.
175
176 Chung Gia Nghi thực sự đem bức ảnh kia đi tham dự cuộc thi ảnh, hơn nữa còn giành giải nhất.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh quyết định phóng to bức ảnh đạt giải nhất, dán trên bảng thông báo, chiếm trọn cả một trang báo, tác phẩm mang tên: Anh trai.
177 Chung Gia Nghi thực sự đem bức ảnh kia đi tham dự cuộc thi ảnh, hơn nữa còn giành giải nhất.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh quyết định phóng to bức ảnh đạt giải nhất, dán trên bảng thông báo, chiếm trọn cả một trang báo, tác phẩm mang tên: Anh trai.
178
179 Lại chẳng hạn như, không phải anh từng nói sẽ không đặt chân vào phòng của cô nữa sao? Vì sao lại có buổi tối nằm trên giường cô một cách thiếu tự nhiên như thế? Còn nói gì đó, sau này có chỗ ở mới rồi, sẽ không cần đến cái giường rách này nữa………
Ngay cả, mỗi khi cô rảnh rỗi giúp dì Vân nhặt rau, anh cũng sẽ ở một bên cất giọng kì quái: “A, để đại tiểu thư nhà họ Giang đến nhà chúng ta nhặt rau, làm sao gánh vác trách nhiệm đây! Nhà họ Giang còn không tìm đến chúng ta gây phiền toái sao?”
Cũng may Diệp Thanh Hoà đã sớm quen với những lời nói điên khùng này của anh, bất kể anh nói gì, cô đều có thể bình thản chịu đựng nhẫn nhịn, giống như bây giờ, khi anh đang châm chọc cách ăn mặc của cô vậy, cô vẫn thản nhiên theo sau Tiêu Thành Hưng vào phòng trà.
180