1 Tưởng Linh đối với Lâm Thanh Khải nhất kiến chung tình*.
*Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Kể đến cũng rất tầm thường, qua học kỳ một là vào mùa đông.
2 Lâm Thanh Khải không hề đắn đo suy nghĩ: Một người có thể trốn bên ngoài nghe lén người khác làm tình cùng nữ sinh, thì có thể đơn thuần đến mức nào?
Hắn nâng chân, nhấc giày đẩy cửa hé ra một chút.
3 Phòng học trống trải đã an tĩnh trở lại, giống như kịch liệt mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong nháy mắt, khoái cảm trào ra quá mức bén nhọn, Tưởng Linh thật lâu không lấy lại được tinh thần.
4 Cho dù suy nghĩ có trong sáng cỡ nào mà nghe hắn nói vậy, mặt Tưởng Linh cũng không nhịn được mà nóng bừng lên.
Đêm hôm trước, nàng nằm mơ, mơ thấy bị hắn đè lên tường làm trong phòng học.
5 Lâm Thanh Khải đứng ngược sáng, một thân quần áo hoàn hảo, nửa người dưới lại đang dùng sức đâm thọc vào người nàng. Đằng trước côn thịt thô to rỉ ra chất lỏng trong suốt.
6 Hôn môi trong tư tưởng của nàng là biểu hiện của việc xác định tình cảm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy, nếu Lâm Thanh Khải hôn nàng, nhất định là hắn có thích nàng.
7 Nàng rất thích nghe tiếng thở dốc đè nén của nam sinh này khi đang chìm trong tình dục, nhất là lúc bị tình cảm thôi thúc.
Tưởng Linh nhắm mắt. Trong bóng tối, thính giác càng trở nên mẫn cảm hơn, âm thanh của Lâm Thanh Khải trực tiếp lọt vào trong tai rồi lan ra khắp cơ thể của nàng.
8 Đêm quá an tĩnh, Tưởng Linh có loại ảo giác độ ấm đang dần tăng theo lời hắn nói. Đầu nàng gác trên đầu gối, nơi đáy lòng trở nên thật mềm, mềm đến độ mượt mà.
9 Tôi thích em.
Tôi thích em tao một chút.
Cũng như vậy nhưng lại kém mất ba từ.
Hoàng hôn mùa xuân thật dịu dàng.
Trên bảng đen trong phòng học vẫn còn tràn ngập nhiệm vụ cuối tuần của các tổ.
10 Tưởng Linh lắc đầu, không đáp.
Mới vừa qua cao trào, nhưng trong cơ thể vẫn cảm thấy rất trống rỗng.
Nàng không màng đến xấu hổ, nhìn vào đôi mắt của Lâm Thanh Khải, hai cánh tay thon nhẹ nhàng vòng lấy cổ hắn.
11 Có chút dính nhớp, còn mang theo sức mạnh và nhiệt độ, đây chính là mùi đặc thù của hắn.
Tưởng Linh bị sặc, nhịn không được ho khù khụ. Nhưng tay Lâm Thanh Khải vẫn còn đè trên gáy nàng.
12 Trong đầu dần dần trống rỗng. Nàng chỉ biết ưỡn thân dán càng sát nơi môi lưỡi hắn. Hơi thở thân cận, ái muội và mềm ấm.
Đến khi nàng sắp không thở nổi, Lâm Thanh Khải mới hơi nhích ra.
13 Ngực, cánh tay, và nơi cằm bị siết bởi ba ngón tay đều có cảm giác không giống với những lần trước đó. Hắn thật dùng sức, đầu lưỡi luồn sâu vào, quấn lấy nàng, ngang ngược quấy loạn hơi thở của nàng.
14 Hắn luôn có thể cho nàng khoái cảm thấu xương. Đã cho rằng đây là cực hạn rồi, nhưng tiếp theo, tựa hồ dễ như trở bàn tay, hắn vẫn có thể khiến nàng xụi lơ hoàn toàn.
15 Nàng không cho rằng Lâm Thanh Khải biết được trên giấy viết gì, vẻ mặt cũng phá lệ tự nhiên chút. Cẩn thận cất xong rồi, mới sửa sửa lại quần áo, rồi ngẩng đầu lên.
16 Sau khi trở về, Tưởng Linh chột dạ mất một hồi lâu.
Bạn cùng bàn mới không tin lý do mà nàng bịa ra, cố hỏi cho bằng được vài lần có phải thật sự không biết Lâm Thanh Khải không.
17 Từ thứ bảy đến nay đã trôi qua bốn ngày, tâm tình của Tưởng Linh cũng hoảng loạn đủ bốn ngày.
So với dự tính lại càng đứng ngồi không yên hơn.
Kỳ thật nàng vẫn luôn cảm thấy sâu trong nội tâm nàng vẫn luôn rất cởi mở.
18 Tiệm cơm luôn ồn ào tiếng người.
Bọn họ nhiều người, trước tiên nhắm được mấy cái ghế dựa trên lầu hai. Lần lượt đi lên lầu, trên lầu cũng đi xuống một đoàn người.
19 "Cao trào rồi?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Chân Tưởng Linh gắt gao quấn chặt hông hắn, sâu trong thân thể co rút không quy luật. Giọng nói của nàng đã chuyển thành hơi khàn: "Đủ rồi.
20 Gương trong phòng tắm rất lớn, chiếm nửa mặt tường.
Bồn rửa tay được lát đá cẩm thạch, đúng phong cách điển hình trong khách sạn.
Tưởng Linh nhất quyết không chịu bỏ cái chăn bọc quanh người, cứ thế bị hắn vác lên rồi đặt ngồi trên bồn rửa tay.