1 Năm mười ba tuổi, bỗng nhiên tôi có một thói quen rất xấu. Thói quen của tôi là nửa đêm thức dậy, mở to mắt để có thể thấy rõ mấy tờ báo dán trên trần nhà.
2 Trước khi Lương Sinh tới, ba lúc nào cũng bận rộn nhiều việc, chỉ có lúc mừng năm mới thì ông mới về nhà năm ông nội bà nội, tôi mới có thể gặp ông. Tính đến nay, tôi chỉ gặp ông được có bốn lần.
3 Tối đến, mẹ Bắc Tiểu Vũ lôi cậu ta tới nhà tôi, trên mặt Bắc Tiểu Vũ vẫn còn hằn dấu răng rất rõ. Mẹ liên tục rót nước, không ngừng nhận lỗi, cho đến đêm, Bắc Tiểu Vũ và dấu răng trên mặt cậu ta cũng nhạt dần.
4 Nửa năm sau, ba xuất viện về nhà, nửa người dưới đã bị liệt, tàn phế hoàn toàn. Tay trái treo trên cổ, tai phải đỡ lại. Tôi cảm thấy tạo hình này thật kỳ lạ, vô thức cười ngây ngốc với người đàn ông xa lạ này, làm mặt xấu.
5 Tôi và Lương Sinh học rất chăm chỉ, bởi vì thầy giáo nói, học là con đường duy nhất để chúng tôi rời khỏi Ngụy Gia Bình! Lương Sinh vốn không thuộc về Ngụy Gia Bình, cho nên anh cố gắng hết sức muốn rời đi! Còn tôi, bởi vì Lương Sinh phải đi, cho nên cũng muốn theo anh.
6 Nhưng thời gian của tuổi trẻ sẽ không là vĩnh viễn, con người cuối cùng sẽ lớn lên, khi tôi bắt đầu nhớ được một số chuyện, tôi đã mười ba tuổi. Tôi dần hiểu rõ, quan hệ của tôi với Lương Sinh, với ba vô cùng rắc rối.
7 Bác sĩ rọi đèn nhìn một lúc lâu, cứ lật qua lật lại đến nửa đêm cũng chẳng có cách nào ra tay, cuối cùng nhìn Hà Mãn Hậu thở dài, sợ là phải để răng lại trong thịt của cậu rồi.
8 Thứ hai đi học, Bắc Tiểu Vũ gọi chúng tôi. Cậu ta vừa nhìn vào nơi trống hoắc trên hàm răng của tôi thì cười: Tớ nói này, Khương Sinh, răng cửa của cậu bị dính vào trong mông của tên trộm Hà Mãn Hậu à?Tôi nở nụ cười đẹp nghiêng nước, lộ ra hàm răng trắng khỏe mạnh.
9 Mùng một mùa xuân năm ấy, trường tô chức đi chơi xuân, mỗi người phải nộp mười đồng. Lương Sinh nói với chủ nhiệm lớp: em và Khương Sinh không thể đi được.
10 Cô giáo vô cớ mất mười đồng, khiến cuộc sống của Lương Sinh ở Ngụy Gia Bình hoàn toàn u ám, anh chỉ lặp lại một lần, nói tiền kia là của mình, nhưng từ đâu mà có thì anh lại không nói ra.
11 Hai năm sau, tôi và Lương Sinh trúng tuyển vào trường Cao trung trọng điểm với thành tích loại ưu. Đối mặt với khoảng học phí cao ngất kia, mẹ không nói câu nào, chỉ ngây ngốc nhìn trời, nói: Chim én đã về rồi.
12 Sau khai giảng là một đợt huấn luyện quân sự. Tập đoàn Thái Dương* cũng vô cùng phối hợp, chưa đến một tháng, chúng tôi đã đạt tiêu chuẩn làm người dân ở Nam Phi.
13 Đợt huấn luyện quân sự trôi qua, Bắc Tiểu Võ vào ban nghệ thuật. Không lâu sau cậu ta trở thành kẻ mang phong cách bụi bặm, quần áo và mấy thứ đồ trang sức bằng kim loại được tô vẽ bậy bạ trên đó.
14 (Biệt lai vô dạng: không thấy người kể từ lúc chia tay)Bắc Tiểu Võ từ hôm bị mất tiền đến nay đều cùng tôi và Lương Sinh cùng nhau ăn cơm, tiết kiệm được vài ngày.
15 Tôi và Kim Lăng dần quan thân với nhau, Bắc Tiểu Vũ nói: Ít chơi với cậu ta đi, cậu ta nhất định là vì muốn tiếp cận Lương Sinh nên mới như thế. Cô gái thủ đoạn như vậy rất hay bợ đỡ, tuyệt đối chẳng phải kẻ tốt đẹp gì.
16 Từ lúc Tiểu Cửu xuất hiện, ba người chúng tôi đã tăng lên thành bốn người. Mỗi ngầy Tiểu Cửu đều bám lấy Bắc Tiểu Vũ như một con dơi. Thật ra tôi và Lương Sinh cũng không muốn làm bóng đen, nhưng Tiểu Cửu nói: Xí, giữ ban ngày ban mặt thế này, hai bóng đèn các cậu có thể tỏa sáng được bao nhiêu?Tôi lén nói với Lương Sinh: Dù thế nào thì em cũng không thích Tiểu Cửu.
17 Phục trang của Bắc Tiểu Vũ ngày càng mốt, cậu ta bắt đầu viết vẽ lung tung lên đồ đạc, mỗi ngày đi qua mấy bức tường là y như rằng trên đó có mấy hình vẽ xấu xí.
18 Khi tỉnh lại, ánh mặt trời sáng rực chiếu thẳng vào người. Rượu còn đọng lại đêm qua khiến đầu như muốn nứt ra. Mở mắt, tôi chỉ muốn chết đi – vô cùng.
19 Quay về trường thì thấy Lương Sinh đứng trước cổng, ánh đèn đường kéo dài bóng của anh. Anh nhìn thấy tôi thì vội vàng chạy đến hỏi: Khương Sinh, tối qua em đi đâu thế?Tôi nghe tiếng của anh đầy âm mũi, có chút run run.
20 Từ lúc bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, mỗi học sinh đều có ý định nghỉ hè sẽ đi đâu đó chơi. Bắc Tiểu Vũ tính toán làm cách nào để xin ba cậu được nhiều tiền hơn còn nói vòng vo sẽ đến núi Ngũ Thai cắt tóc đi tu, cậu nói: Khương Sinh à, dù sao thì cũng không ai cần tớ.